Ở Sài Gòn nhưng vẫn nhớ Sài Gòn?

Nhịp sống Sài Gòn chậm lại, đồng nghĩa với việc chúng ta không thể chạy nhanh hơn được.

Bạn có thấy Sài Gòn những ngày qua thật lạ lẫm không, tiếng còi xe inh ỏi hay đường phố tấp nập người giờ không còn nữa, nhịp thở của Sài Gòn cũng chậm lại hơn so với thường ngày. Thành phố "không ngủ" nay đã trở nên khép mình lại trước sự tấn công của dịch bệnh, điều đó làm cho chúng ta có một cảm giác kì lạ: Ở Sài Gòn nhưng vẫn nhớ Sài Gòn?

Sài Gòn - Nơi xa hoa nhất nhưng cũng vất vả nhất 

Sài Gòn - thành phố của muôn triệu người với nhiều trạng thái đối lập: xa hoa và cùng cực, lộng lẫy và nghèo nàn. Nơi mà khi bước chân đến bạn sẽ bị choáng ngợp bởi vẻ ngoài hào nhoáng của những cao ốc trăm tầng, những dự án thi công đồ sộ cùng lối sống xa hoa của "người nhiều tiền" tại các trung tâm mua sắm. Chạy dọc đường phố Sài Gòn, người ta chỉ biết hỏi một câu: Bao giờ mình mới có tiền vào đó nhỉ?

o sai gon nhung van nho sai gon - anh 0

Nhưng ẩn mình trong sự xa hoa của Sài Gòn là những hoàn cảnh cơ cực về đêm. Ở đất sài thành này, tối muộn nào cũng có những đoàn người đi phát cơm cho những hoàn cảnh vô gia cư. Có thể đó là một cụ bà, ông lão gầy trơ xương dưới một hiên nhà cũ kỹ, cũng có thể là một mẹ một con đang nương tựa nhau "nhường cơm sẻ áo",... Tất cả đều khiến người ta quặn lòng đi giữa chốn Sài Gòn lắm xe qua lại này. 

Nhưng Sài Gòn là vậy, dù xa hoa lộng lẫy, dù có lắm nhà cao cửa rộng nhưng nó chẳng thể giang tay để che chở được hết cho những ai còn khổ sở với từng miếng cơm manh áo mỗi ngày. Rồi dịch bệnh ập tới hơn 2 tháng qua, Sài Gòn cũng không biết những con người ấy hiện giờ đang nép mình ở đâu? 

Chỉ biết là, tất cả những ai còn đang "kẹt" lại tại Sài Gòn đều có chung một nỗi nhớ: Nhớ sự vội vã của Sài Gòn, nhớ lúc ăn vội bữa cơm hay ngủ gục ở bàn làm việc, nhớ lúc lang thang khắp mọi nẻo đường Sài Gòn mà không đeo khẩu trang cũng chẳng sao… 

o sai gon nhung van nho sai gon - anh 0

Tại sao ở Sài Gòn nhưng vẫn thấy nhớ Sài Gòn? 

Khi cơn "bão" đột ngột quay trở lại, từ phương xa, gia đình nào cũng réo gọi con mình trở về nhà để "trốn dịch". Vì chỉ có nhà là nơi an toàn và ấm no nhất thay vì phải chịu cảnh ăn mì gói mỗi ngày, đến rau cũng thiếu hụt như Sài Gòn lúc này. Khi dịch trở lại, hầu như ai cũng muốn "tẩu thoát" khỏi Sài Gòn là có thật… nhưng đâu đó trong lòng họ muốn ở lại vì một lẽ: Nhớ Sài Gòn ngày trước và phải tìm cách để Sài Gòn được trở lại!  

"Kể từ đợt giãn cách đầu tiên, bố mẹ mình đã gấp rút bảo mình thu xếp về quê tránh dịch. Nhưng lúc đó, chẳng hiểu sao mình lại có suy nghĩ muốn ở lại thành phố, muốn ủng hộ chút công sức bé nhỏ của mình để giúp thành phố "thoát bệnh". Đây là lời tâm sự của bạn Minh Triết - một sinh viên Đại học Y Khoa Phạm Ngọc Thạch đang ngày đêm tham gia vào công tác chống dịch của thành phố. 

o sai gon nhung van nho sai gon - anh 0

Sài Gòn chọn cách yêu thương và che chở cho những người con xa xứ đến đây để sinh sống và làm việc thì khi Sài Gòn gặp chút khó khăn cũng chẳng ai đành lòng bỏ rơi Sài Gòn. Dù đôi lúc Sài Gòn hơi "đỏng đảnh" với thời tiết nắng mưa thất thường như một cô gái nhạy cảm trong tình yêu, nhưng hơn hết Sài Gòn luôn chân thành, nồng nhiệt và hết mình với tất cả.

Chỉ khi ở lại Sài Gòn trong những ngày dịch bạn mới thấy được một Sài Gòn hoàn toàn khác so với trước. Sài Gòn cô đơn và trở nên trầm lặng, kiệt sức sau những ngày chống dịch vất vả, chắc chắn ai cũng đặt ra câu hỏi rằng: "Vì sao Sài Gòn lạ đến thế?"

Vì Sài Gòn lúc này không phải thật sự là chính nó, cái làm Sài Gòn nổi bật là sức trẻ chứ không phải là cái danh xưng thành phố năng động bậc nhất cả nước. 

o sai gon nhung van nho sai gon - anh 0

Chúng ta đã quá quen với một Sài Gòn nhộn nhịp và đến khi Sài Gòn chậm đi một chút cũng khiến ta nhớ nhung. Nhớ những lúc mình thảnh thơi đi dạo trên những con đường quen thuộc, tám chuyện cùng bạn bè ở những quán trà sữa quen hay một mình lượn khắp Sài Gòn. 

Nhịp sống Sài Gòn chậm lại đồng nghĩa chúng ta không thể chạy nhanh hơn được. Chúng ta không chỉ nhớ Sài Gòn, mà còn nhớ đến bản thân mình những ngày làm việc hăng say, nhớ đến những lần chau mày cau có vì tắc nghẽn xe, nhớ đến lúc bàn chân hối hả chạy khỏi những cơn mưa bất chợt…

Vậy, bạn đã hiểu vì sao ở Sài Gòn nhưng lại thấy nhớ Sài Gòn chưa?

''Chờ ngày Sài Gòn… kẹt xe trở lại'' là mong muốn của nhiều người trẻ ở TP.HCM lúc này, cũng là tên tuyến bài được khởi xướng. Trong tuyến bài này, ghi nhận những chia sẻ, những câu chuyện và kỷ niệm về Sài Gòn. Có thể là của một người nổi tiếng, cũng có thể đến từ một bạn trẻ bình thường. Nhưng tất cả cùng gặp nhau ở tình yêu dành cho Sài Gòn và niềm tin thành phố sẽ sớm đẩy lùi được dịch bệnh để đường phố đông vui trở lại!

Sài Gòn có gì để thương nhớ? "Có cả một tuổi trẻ!"

Mùa hạ năm nay, Sài Gòn thiếu những tiếng ve râm ran giữa phố

Mùa mưa Sài Gòn năm nay thiếu những lời thở dài và bực dọc...

(

Nguồn: TH&PL

)
Chia sẻ