Giữa trưa Sài Gòn nóng nực, chỉ cần cười giòn lên một tiếng là quên hết sự đời ngay.
Người ta thường nói Sài Gòn là thành phố tráng lệ nhưng dưới góc nhìn khác Sài Gòn với tôi đây là một người bạn thân thiết. Sài Gòn bộn bề, nhộn nhịp cùng với cái nắng gay gắt, quanh năm chỉ mỗi mùa nắng mưa làm tâm trạng của con người ta cũng chợt nắng chợt mưa. Không sinh ra ở Sài Gòn nhưng với tôi đây là nhà, là nơi ấp ủ những ước mơ hoài bão của tuổi trẻ và tương lai.
Sài Gòn về đêm với tôi như sống lại sau những giờ làm việc mệt nhọc, nhiều bản nhạc sôi động vang lên, mọi người đua nhau ra phố không màng đến xung quanh. Sài Gòn không bỏ rơi ta, chỉ cần biết cách làm, cách sống và chịu chơi theo cách Sài Gòn thì nơi đây khiến bạn say đắm.
Những người lạ lưu lạc giữa Sài Gòn rộng lớn
Những năm tháng ở thành phố rộng lớn này tôi cảm thấy trân trọng từng giây từng phút ở nơi đây. Là một người không sinh ra ở Sài Gòn, bắt đầu cuộc sống sinh viên một mình nơi đất khách quê người, tôi đã từng khóc nấc lên vì không tìm được nhà trọ, cũng có lúc muốn từ bỏ mọi thứ để trở về nhà.
Sài Gòn với tôi là một "kẻ hai mặt'', thành phố vừa rộng lớn vừa đông đúc đôi khi khiến bản thân lạc lõng giữa đám đông, tôi chật vật trong hành trình tìm kiếm bản thân. Nhưng đúng rằng, dẫu trời có nắng gắt thì cuối cùng cũng có một chiếc ô che lấy chúng ta, Sài Gòn mang đến cho tôi sự tự tin, năng động và hết mình với tuổi trẻ. Đã có lần tôi thầm nghĩ rằng: "Nếu không phải là Sài Gòn thì mình sẽ không thể được như hôm nay".
Đặt chân đến Sài Gòn là cơ hội để tôi được sống trọn vẹn với chính mình. Nơi đây mang đến cho tôi một tình yêu đẹp, chúng tôi rong ruổi cùng nhau trải qua hết những nhọc nhằn và tận hưởng cảm giác lang thang suốt đêm, cảm giác hôn vội khi chờ đèn đỏ và cảm giác kẹt xe đến bực mình.
Ở đây tôi gặp được những người bạn có thể thấu hiểu mình, chỉ cần nhìn nhau thôi thì cả bọn cũng đủ cảm thấy thú vị rồi. Những bữa chè chén thâu đêm, những câu chuyện chưa bao giờ dứt. Chúng tôi là những người tứ xứ nên cứ mỗi lần đứa nào về quê thì phải mang "quê hương" chất đầy vali để mang lên thành phố: "Ê mày ơi, mày về quê rồi à, nhớ mang đồ ăn quê mày cho tụi tao với nha''.
Sài Gòn cho tôi hiểu cảm giác nhớ nhà là như thế nào, trước đây khi chưa lên đại học tôi luôn mong muốn bản thân được đi xa, bước ra khỏi sự quản lý nghiêm khắc của mẹ để tự do với những điều mà mình mong muốn. Một tuần, hai tuần rồi một tháng, hai tháng tôi nhớ nhà lắm, tự an ủi rằng giá như Sài Gòn gần nhà mình một chút thì tốt biết mấy. Đã có nhiều lần tôi muốn bỏ lại Sài Gòn nhưng rồi Sài Gòn lại chẳng muốn bỏ tôi, những lúc gục ngã thì Sài Gòn vẫn là nơi tạo động lực để tôi đứng lên mạnh mẽ hơn.
Và chẳng hiểu từ bao giờ tôi đã yêu nơi này như một người bạn tri kỷ. Tôi thích cảm giác nhìn những gánh hàng rong, lang thang quanh hồ con rùa mỗi sáng và la cà những quán xá. Lần đầu tiên tôi đón Tết Dương Lịch tại Sài Gòn, khung cảnh nhộn nhịp và tấp nập lắm, dòng người cứ thế mà đổ ra đường đón chào một năm mới tốt đẹp và bình an. Trở về nhà giữa đêm, tôi nhìn lên chiếc đồng hồ và thầm cảm ơn với thành phố này rằng: "Cảm ơn vì đã nuôi dưỡng tôi trưởng thành".
Sài Gòn nghỉ ngơi… nhưng tôi thì không
Sài Gòn đổ bệnh, những người tứ xứ như tôi có người lựa chọn trở về nhà còn có người thì ở lại. Nhưng vì lý do nào đi chăng nữa, tôi tin rằng tất cả chúng tôi đều mong muốn Sài Gòn nhanh hết bệnh. Tôi thèm cảm giác ngồi với nhau ăn những món ngon, nói với nhau những câu chuyện trên trời dưới đất, hát với nhau vài câu và thèm được ôm lấy người mình yêu.
Ai đó hỏi tôi rằng: "Sao không về quê đi, ở lại làm gì?''. Tôi biết cũng nhiều người giống như tôi muốn về nhà lắm nhưng không biết từ khi nào tôi đã thuộc về nơi này rồi, trở về nhà không còn đơn giản nữa, hàng trăm lần câu hỏi hiện lên trong đầu rằng: "Bản thân có nên về không, lỡ như mình bị bệnh thì sao?''. Và chính điều đó đã khiến tôi dừng lại. Ở lại Sài Gòn giữa thời gian cao điểm như thế này là bảo vệ cho tôi, cho bạn và cho chúng ta.
Những ngày giãn cách, tôi học được rất nhiều điều về cuộc sống, bắt đầu tập tành nấu ăn, tìm cách thư giãn khi làm việc tại nhà, gọi điện nhiều hơn về gia đình để ba mẹ biết mình vẫn đang ổn hay tranh thủ gọi cho nhóm bạn thân lâu rồi không gặp. Sài Gòn nghỉ thôi, nhưng tôi thì không. Tôi vẫn luôn tìm kiếm những điều đặc biệt cho bản thân, trang bị những kỹ năng cần thiết để chỉ khi Sài Gòn thức dậy thì tôi sẽ mạnh mẽ để tung hoành với những điều ấp ủ.
Mỗi sáng thức dậy uống một cà phê tự pha, tìm tòi cách làm sao để tạo ra những món ăn ngon, học cách sống chậm lại một chút để hít thở cảm giác bình yên. Sắp xếp lại chỗ ngủ, bàn làm việc để tạo động lực cho bản thân, thay vì trước kia tôi luôn vội vã thì nay tôi đã chậm lại một chút.
Nếu như bạn đang cảm thấy cuộc sống ở Sài Gòn giữa mùa dịch này thật tệ hại khi chẳng thể ra đường, giao tiếp với nhau qua màn hình máy tính thì hãy thử mở cửa sổ ra nhìn về phía bầu trời. Bầu trời đó vốn dĩ tĩnh lặng và xanh trong chỉ có nắng làm cho nó rực rỡ, mưa làm cho nó u sầu, bão tố làm cho nó cuồng quay, nhưng hãy tin tôi đi sau tất cả nó vẫn là bầu trời vẫn trở về tĩnh lặng và xanh trong. Cũng giống như Sài Gòn vậy, rồi một ngày Sài Gòn sẽ trở lại thật khỏe mạnh!
----------------
"Chờ ngày Sài Gòn… kẹt xe trở lại'' là mong muốn của nhiều người trẻ ở TP.HCM lúc này, cũng là tên tuyến bài được khởi xướng. Trong tuyến bài này, ghi nhận những chia sẻ, những câu chuyện và kỷ niệm về Sài Gòn. Có thể là của một người nổi tiếng, cũng có thể đến từ một bạn trẻ bình thường. Nhưng tất cả cùng gặp nhau ở tình yêu dành cho Sài Gòn và niềm tin thành phố sẽ sớm đẩy lùi được dịch bệnh để đường phố đông vui trở lại!
Nguồn: TH&PL