Trên mạng xã hội, mọi người đều đang sử dụng "quyền lực nhỏ" của mình: báo thù cho những điều sai trái!
Lần đầu dùng Twitter 10 năm trước, tôi đang theo học cao học. Thị trấn tôi ở chỉ có khoảng 4.000 người, với rất ít người đồng tính hoặc theo đuổi việc viết lách.
Mạng Internet là nơi tôi tìm thấy một cộng đồng mới, ngoài những người bạn cùng trường đại học. Tôi đã theo dõi và gặp gỡ những nhà văn mới nổi khác, nhiều người trong số họ vẫn là những người bạn thân thiết của tôi. Tôi được quyền chia sẻ ý kiến, tham gia các group chat, tôn vinh niềm vui cá nhân của mọi người, gặm nhấm tin tức và tham gia vào sự sôi nổi của tập thể với rất nhiều người lạ.
Một điều gì đó cơ bản đã thay đổi kể từ lúc đó. Tôi không còn thích hầu hết các phương tiện truyền thông xã hội nữa. Tôi đã cảm thấy như vậy một thời gian, chỉ là không muốn thừa nhận.
Không gian trực tuyến mang đến sự hư cấu đầy hy vọng về một nguyên nhân và kết quả hữu hình - một sự bất công được giải đáp bằng một hậu quả tức thì. Trên Twitter, tất cả mọi người đều có thể sử dụng quyền lực nhỏ của mình, báo thù cho những điều sai trái, trừng phạt những kẻ xấu xa, đề cao sự trong sáng nhân hậu.
Tuy nhiên, trong hành trình đấu tranh vì công lý này, chúng ta đã mất hết cảm giác về tỷ lệ và quy mô. Thật khó để xác định cách chúng ta tham gia hoặc tranh luận.
Trong cuộc sống thực, chúng ta thấy sợ hãi một tòa án tối cao sẵn sàng hủy hoại quyền phá thai của công dân; một vùng biển bốc cháy do rò rỉ khí đốt; một người đàn ông bị hàng chục phụ nữ buộc tội tấn công tình dục nhưng vẫn được đi lại tự do. Ít nhất trên mạng, chúng ta có thể tự nói với mình rằng sự mất cân bằng quyền lực giữa chúng ta đã dàn đều.
Tôi không quá thoải mái khi nói mình có sức ảnh hưởng và quyền lực trực tuyến. Số lượt theo dõi của tôi đến chậm, rồi đột nhiên dồn dập tăng. Trong nhiều năm, tôi chỉ có vài trăm người theo dõi. Con số đó từ từ nhích lên hàng nghìn. Sau đó, tôi viết vài cuốn sách, và trong chớp mắt, đột nhiên hàng trăm nghìn người đều nhìn thấy các dòng tin ngắn tôi viết hàng ngày trên trang cá nhân.
Hầu hết họ đánh giá cao công việc của tôi, mặc dù họ có thể không đồng ý với tôi. Một số đơn giản là ghét tôi, và họ theo dõi tôi để tìm kiếm bằng chứng hỗ trợ cho sự thù địch của họ. Sau đó, có những kẻ quấy rối tôi vì đủ loại lý do: danh tính của tôi, công việc của tôi, hoặc sự hiện diện của tôi trên thế giới làm họ không thoải mái.
Sau một thời gian, các làn ranh dần mờ đi, bạn hoàn toàn không rõ "bạn" hay "thù" trông như thế nào, hoặc là con người chúng ta nên tương tác như thế nào ở trên mạng. Ngày càng khó phân biệt lời chỉ trích thiện chí với sự nhỏ nhen độc ác. Càng lúc càng khó hơn để tránh khỏi những tranh luận vô nghĩa không liên quan gì đến bạn.
Tôi không nghĩ rằng mình đơn độc khi cảm thấy như vậy. Tất cả chúng ta đều trở thành những chiếc búa đi tìm kiếm những chiếc đinh để xả giận bằng cách đóng lên.
Là người dùng mạng lâu năm, tôi đã chứng kiến đủ kiểu tranh luận và đối thoại không ý nghĩa, cũng đã tham gia vào tất cả những cuộc đối đầu vô lý đó. Tôi nghĩ hầu hết chúng ta đều như vậy. Ít nhất khi lên mạng, chúng ta có thể sử dụng giọng nói của mình để khiến ai đó nghe thấy chúng.
Gần đây, tôi phát hiện điều thúc đẩy quá nhiều sự tức giận trên mạng là sự bất lực của chúng ta khi không lên mạng. Trên mạng chúng ta muốn hướng thiện, làm điều tốt, nhưng bất chấp những khát vọng đạo đức cao cả này, mọi người đều có rất ít độ lượng hay nhẫn nại, chứ khoan nói đến sự tử tế.
Số lượt thích được phân tích một cách ám ảnh, như thể việc nhấp vào một nút trên mạng xã hội là đại diện cho cả một hệ tư tưởng. Một khi sai lầm của ai đó xảy ra, nó lại trở thành bằng chứng không cách nào cứu chuộc lại.
Có một hy vọng đến tuyệt vọng, rằng nếu tất cả chúng ta trở nên đủ hoàn hảo và đòi hỏi sự hoàn hảo tương tự từ những người khác, thì sẽ không còn tổn hại hay đau khổ nào nữa.
Không có gì ngạc nhiên khi chúng ta tìm kiếm sự kiểm soát và công lý trên mạng. Không có gì ngạc nhiên khi tương tác trực tuyến phát triển nhanh chóng như vậy. Không có gì ngạc nhiên khi một số người trong chúng ta đã quá mệt mỏi với nó.
Tôi không hối tiếc về thời gian mình đã dành cho mạng xã hội. Tôi đã gặp những người thú vị. Tôi đã có những cuộc phiêu lưu ngoài đời thực từ các mối quan hệ ảo. Tôi đã được khuyến khích để thử thách bản thân và phát triển tốt hơn như một con người.
Nhưng tôi hiện tại có một cuộc sống phong phú hơn tôi đã từng. Tôi có một người vợ, một công việc bận rộn, cha mẹ già và một gia đình lớn. Tôi có thể vận động nhiều hơn và do đó, tôi thích vận động và ra ngoài thế giới hơn. Bây giờ tôi dành phần lớn thời gian của mình với những người không lên mạng nhiều.
Khi tôi nói chuyện với họ về một sự việc kỳ lạ hoặc khó chịu nào đó trên internet, họ có xu hướng nhìn tôi như thể tôi đang nói một thứ tiếng ngoại lai từ vùng đất xa xôi nào đó. Và tôi sẽ nhún vai, chắc đúng là như vậy.
Nguồn: TH&PL