Nhật ký tình nguyện tại Sài Gòn: "Mình đã trở thành F0 sau khi tham gia chống dịch"

Tưởng chừng sẽ gục ngã, nhưng Thiên Ân lại bảo: "Mình phải nhanh chóng khỏe lại để còn đi giúp mọi người".

Có một câu nói quen thuộc thế này: "Đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên". Sẽ không ít người phì cười khi nghe thấy vì họ… chẳng tin. Đặc biệt là lớp trẻ Gen Z - thế hệ bị nhìn nhận là: ích kỷ và lười biếng cùng những định kiến không mấy hay ho. Nhưng kể từ ngày dịch bùng phát tại TP.HCM, người ta mới ngỡ ngàng vì sức trẻ cuồng nhiệt của "những đứa trẻ mới lớn" này. 

Không phải là sự đùn đẩy trách nhiệm, mà là một sự tranh giành trách nhiệm để được đi tình nguyện chống dịch nhằm đòi lại bình yên cho Thành phố. Họ bất chấp lao vào nguy hiểm, tham gia đủ mọi công việc từ A - Z với tâm thế của một chú ngựa chiến.

nhat ky tinh nguyen tai sai gon minh da tro thanh f0 sau khi tham gia chong dich - anh 0

Đó là tinh thần đáng quý của bạn Thiên Ân - một tình nguyện viên chẳng may trở thành F0 khi tham gia tình nguyện chống dịch tại TP.HCM mấy tháng qua. Chia sẻ câu chuyện với , Thiên Ân chỉ nhẹ nhàng bảo rằng: "Chỉ mong được sớm khỏi bệnh, để ôm ba mẹ một cái rồi tiếp tục đi chống dịch".

"Hứa với ba mẹ con sẽ an toàn khi đi chống dịch"

Mình tên là Nguyễn Ngọc Thiên Ân, sinh năm 2002. Hiện mình đang là sinh viên năm nhất của trường Đại học Công nghệ TP.HCM. Khoảng tháng 5, dịch bắt đầu căng thẳng ở Việt Nam, mình xem báo hàng ngày mà cứ thấy lo lắng và xót xa cho các y bác sĩ ở đầu tiền tuyến. 

Lúc đó mình nghĩ phải làm gì đó để hỗ trợ phần nào cho đất nước thôi! May quá… cuối tháng 5 thì Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam đã lập ra group Go Volunteer để tuyển tình nguyện viên và mình đã đăng ký ngay luôn. Mình tham gia lần đầu tiên vào ngày ⅙. Những ngày đầu tham gia mình giấu gia đình, về sau thì ba mẹ phát hiện, mình cũng trấn an họ và nói rằng: "Con hứa sẽ an toàn".

nhat ky tinh nguyen tai sai gon minh da tro thanh f0 sau khi tham gia chong dich - anh 0

Đầu tiên, mình tham gia trực chốt cách ly ở Gò Vấp, sau đó ở địa phương nào thiếu lực lượng mình sẽ sang hỗ trợ. Có khi trực chốt cách ly, có khi điều phối lấy mẫu, có khi hỗ trợ đoàn đi phong tỏa, có khi khuân vác vận chuyển rau củ, có khi hỗ trợ tiêm vaccine,... Hình như việc gì mình cũng làm hết rồi. 

Cho đến khi phát hiện mình dương tính…

Ngày 31/7, hôm đó mình đi hỗ trợ tiêm vaccine tại địa phương. Mọi thứ vẫn diễn ra rất bình thường nhưng tầm 10h mình đột ngột sốt cao đến 38,6 độ. Mình đã nhanh chóng ghé trạm y tế xin thuốc hạ sốt và test nhanh thì ra kết quả dương tính. 

nhat ky tinh nguyen tai sai gon minh da tro thanh f0 sau khi tham gia chong dich - anh 0

Khi biết bản thân không may trở thành F0, mình đã khóc suốt mấy tiếng liền. Không phải sợ cho mình mà là sợ gia đình bị lây. Sợ cả việc bị mọi người… ghét! 

Do khu cách ly quá tải và kết quả PCR của mình có chỉ số virus thấp nên mình chỉ cách ly và điều trị tại nhà. Một hai ngày đầu mình cứ buồn và khóc nhưng gia đình, thầy cô, bạn bè đã động viên rất nhiều. Mình nhớ nhất câu nói của mẹ: "Con đi vì đất nước mà bị bệnh thì không có gì phải xấu hổ". 

Dịch đã khó khăn mình lại trở thành gánh nặng cho ba mẹ nên mình đã suy sụp tinh thần mà khóc suốt. Nhưng rồi mình tự nghĩ: "Sao lại khóc? Lúc trước đủ can đảm đi chống dịch thì bây giờ phải đủ can đảm để đối diện với nó chứ?". Và hơn hết mình cảm thấy không hối hận vì đã tham gia chống dịch để bản thân bị bệnh như thế này. Ai cũng sợ thì lấy ai đi chống dịch? 

nhat ky tinh nguyen tai sai gon minh da tro thanh f0 sau khi tham gia chong dich - anh 0

Cũng trong những ngày ở nhà cách ly mình bị ám ảnh tiếng còi xe cấp cứu. Thứ nhất, mình sợ bệnh tình trở nặng, sợ lây nhiễm cho gia đình, khiến gia đình phải đi cách ly tập trung.

Một phần vì mình đã từng đi hỗ trợ phong tỏa rất nhiều nơi, có những người dân họ hay chụp hình và đăng lên mạng xã hội nên bọn mình phải luôn ngăn điều đó lại. Vì sợ F0 và gia đình họ bị ảnh hưởng tâm lý và ngay chính lúc bản thân rơi vào hoàn cảnh như họ mình cảm thấy rất buồn vì sợ mọi người chụp ảnh và bàn tán. 

Qua đây, mình cũng rất mong tất cả mọi người nên hạn chế việc chụp ảnh, quay phim và bàn tán những bệnh nhân Covid-19. Hãy để gia đình F0 được bảo vệ riêng tư và tạo tâm lý thoải mái cho họ cũng như để đảm bảo an toàn cho những người xung quanh.

Hiện tại mình chỉ mong được khỏe lại, mình muốn được ôm ba mẹ và xin lỗi họ. Sau đó lại tiếp tục cùng đồng đội tham gia chống dịch để đòi lại cuộc sống bình yên cho Sài Gòn. 

Thiên Ân kể lại. 

''Chờ ngày Sài Gòn… kẹt xe trở lại'' là mong muốn của nhiều người trẻ ở TP.HCM lúc này, cũng là tên tuyến bài được khởi xướng. Trong tuyến bài này, ghi nhận những chia sẻ, những câu chuyện và kỷ niệm về Sài Gòn. Có thể là của một người nổi tiếng, cũng có thể đến từ một bạn trẻ bình thường. Nhưng tất cả cùng gặp nhau ở tình yêu dành cho Sài Gòn và niềm tin thành phố sẽ sớm đẩy lùi được dịch bệnh để đường phố đông vui trở lại!

Kỹ thuật viên X-quang mùa Covid-19: "Ám ảnh đồ bảo hộ và nỗi sợ khi nhìn phổi bệnh nhân"

Nhật ký "triệu view" của cô gái F0 tại bệnh viện dã chiến Thuận Kiều

Nhật ký tình nguyện của "gã điên" từng đi bộ xuyên Việt: "Nhìn F0 không qua khỏi, mà chẳng dám khóc"

(

Nguồn: TH&PL

)
Chia sẻ