Bạn sẽ khuyên hay cảnh báo bản thân của quá khứ điều gì không?
Gần hai năm trước, mọi người trên khắp thế giới bắt đầu trở về căn nhà của mình để thích nghi với thực tế rằng một loại virus thể mới chưa có nhiều thông tin khoa học đã mang đến một đại dịch toàn cầu. Và tất nhiên, hầu hết chúng ta đều không biết điều gì sẽ xảy đến, đại dịch sẽ kéo dài bao lâu hay thế giới của chúng ta sẽ thay đổi như thế nào trong năm tiếp theo.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta có thể du hành ngược thời gian về ngay trước khi đại dịch bùng phát và nói với chính mình những điều sẽ xảy ra trong tương lai? Chúng ta sẽ khuyên hay cảnh báo bản thân của quá khứ điều gì về việc cuộc sống sẽ thay đổi như thế nào trong hai năm vừa qua?
Khi Vox đặt câu hỏi này trong một cuộc khảo sát, họ đã nhận được hơn 3.000 câu trả lời từ mọi người trên toàn cầu. Hầu hết tất cả những người tham gia đều nói rằng khoảng thời gian vừa qua đã mang đến sự thay đổi mạnh mẽ đến cuộc sống của họ, dù tốt hay xấu.
Dưới đây là một vài chia sẻ chi tiết của những người đã tham gia khảo sát.
Hãy chuẩn bị cho những nỗi buồn và sự cô đơn vô tận
Tôi sẽ nói với bản thân rằng: "Hãy chuẩn bị tinh thần cho một đại dương đầy những nỗi buồn và sự cô đơn vô hạn. Cuộc sống của cậu sẽ không bao giờ hoàn hảo nhưng cậu vẫn sẽ ở đó. Cậu sẽ gặp được một trong những người bạn thân nhất của mình qua mạng, người sẽ luôn ở bên và quan tâm cậu từ cách xa nhau hàng nghìn kilomet. Cậu sẽ đọc hàng nghìn từ, sẽ đi trị liệu, sẽ cố gắng để khiến bản thân trở nên tốt hơn cho dù cậu có vấp ngã và gặp khó khăn đến đâu đi chăng nữa".
Cuối cùng, tôi không thể nói rằng năm nay là năm tuyệt vời nhất đối với tôi - nhưng nó đã thay đổi tôi. Nó khiến tôi biết trân trọng cuộc sống, tình yêu và cho tôi biết rằng tôi mạnh mẽ nhường nào, dù tình trạng bệnh trầm cảm của tôi có diễn biến ra sao.
- Didem Nur Yayman, 19 tuổi, ở Antalya, Thổ Nhĩ Kỳ
Hãy kiên nhẫn và chăm sóc bản thân cùng những người xung quanh
Căn bệnh trầm cảm của tôi chắc chắn đã diễn biến theo chiều hướng tồi tệ hơn, với thời gian giãn cách xã hội, chỉ ở trong nhà rất lâu. Tôi cũng nhận ra được sự kết nối với mọi người quan trọng với tôi nhường nào và tôi quý trọng chúng ra sao. Thật không may, kể từ khi các nhà thờ Hồi giáo bị đóng cửa, cảm giác thoải mái và tập thể ấy đã mất đi. Trong một năm đầy khó khăn, tôi đã thấy tôi trưởng thành rất nhiều.
Những sự kiện trong năm qua đã khiến tôi nhận ra tinh thần của mình khác biệt như thế nào so với những người khác. Cho đến khi tất cả bị giãn cách và chúng tôi được yêu cầu ở yên trong nhà nhiều nhất có thể, tôi mới nhận ra ý nghĩa của tất cả những sự kiện thường ngày này đối với tôi.
Đi ra ngoài chơi, ăn tối, gặp gỡ bạn bè, xem phim ở rạp chiếu phim, bắt tay ai đó, mua sắm và rất nhiều hoạt động khác đều ở mức độ mà tôi cảm thấy hoàn toàn ổn khi phải giãn cách. Nhưng khi nhìn những người bạn của mình, tôi có thể thấy rằng họ rõ ràng đang cảm thấy khó khăn rất nhiều. Tôi đã luôn thấy mình khác biệt theo một cách nào đó và Corona đã cho tôi biết lý do.
- Emil Sebastian, 35 tuổi, ở Copenhagen, Đan Mạch
Thực hiện từng bước nhỏ sẽ tạo ra sự khác biệt
Sau gần một năm ở trên giường với căn bệnh trầm cảm tồi tệ nhất trong cuộc đời, tôi đã quyết định rằng mọi thứ cần phải thay đổi khi đại dịch ập đến. Tôi quyết định thực hiện chương trình nhập viện một phần, nơi tôi trị liệu sáu giờ một ngày trong 10 ngày. Tôi buộc bản thân ngừng tìm kiếm sự đồng thuận của người khác và buộc bản thân phải đi theo con đường của riêng mình dù nó khác với con đường của mọi người.
Một năm trước, tôi đã nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ kết thúc. Bây giờ, tôi đang theo học một chương trình đào tạo. Nếu đại dịch không tấn công và buộc cả thế giới phải sống chậm lại thì tôi không chắc rằng tôi có buộc bản thân phải thực hiện liệu pháp điều trị cường độ cao và thúc đẩy bản thân theo cách mà tôi đã làm trong năm nay hay không.
- Josefina Cárdenas, 20 tuổi, ở thành phố New York
Trân trọng những điều nhỏ bé và những người giúp cuộc đời đáng sống
Tôi sẽ nói với chính mình rằng phải biết trân trọng những điều nhỏ bé và những con người khiến cuộc sống của mình trở nên đáng sống.
Tôi là một nhân viên thiết yếu làm việc với những người vô gia cư ở Santa Monica và nó đã phá hủy sức khỏe tâm thần của tôi theo đúng nghĩa đen. Tôi đã chứng kiến đại dịch ảnh hưởng đến những người ở tầng thấp nhất của nền kinh tế như thế nào và nó đã phá hủy nhận thức của tôi về thực tại không thể thay đổi.
Những nguồn lực hiếm có dành cho người vô gia cư trong thành phố bị hạn chế bởi đại dịch. Có những ngày tôi chỉ đứng nhìn một người nằm bất tỉnh trên đường phố, chỉ để đảm bảo rằng họ chưa chết.
Nếu có bất cứ điều gì tôi đã học được trong quãng thời gian vừa qua thì đó chính là hãy biết ơn những gì bạn có, bởi vì cuộc sống chỉ là về sống sót và những điều khiến bạn hạnh phúc mới là điều quý giá.
- Arden Jurskis, 24 tuổi, ở Stuart, Florida
Không cần phải làm việc theo cách mà xã hội ca ngợi
Tôi sẽ nói với bản thân rằng: "Cậu làm vậy là đủ rồi. Cậu không cần phải làm việc hiệu quả theo cách mà xã hội ca ngợi. Thức dậy mỗi ngày và đối mặt với bản thân hay làm bất cứ điều gì khác mà cậu nghĩ đến hay được ghi trong lịch của cậu là đủ".
Tôi có bị suy giảm miễn dịch nguy cơ cao. Tôi ở nhà cả ngày mỗi ngày. Tôi không đi mua hàng tạp hóa hay đi chơi. Ban đầu, tinh thần tôi cảm thấy thực sự rất khó khăn nhưng tôi đã liên tục kinh ngạc về những gì cơ thể chúng ta có thể làm được. Tâm trí và cơ thể của tôi đã thích nghi với cuộc sống mới này và tôi không còn cảm thấy mình giống như một con vật bị nhốt trong lồng nữa.
Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn về cơ thể tàn tật của mình, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó có thể làm được. Tất cả là vì khả năng thay đổi và phát triển đẹp đẽ, tràn đầy sức sống của nó theo bất cứ cách nào mà có thể phục vụ chúng ta tốt nhất.
- Rebekka Etchell, 24 tuổi, ở California
Trái tim kinh tế của Việt Nam - TP.HCM - và phần lớn lãnh thổ đất nước vừa trải qua khoảng thời gian giãn cách xã hội nghiêm ngặt vì đại dịch Covid-19. Tất cả hoạt động đang tái khởi động về trạng thái bình thường mới sau những cố gắng của chính phủ và người dân. Tuy nhiên, những dư chấn ám ảnh của đại dịch sẽ khiến cho thế hệ chúng ta không bao giờ quên. Hơn 23.000 người Việt Nam đã ra đi mãi mãi (thống kê cho đến tháng 11/2021) và những tổn thương từ thể chất đến tinh thần khó có thể nào lành. khởi động chiến dịch #YouAreNotAlone với một mục đích duy nhất: góp phần hồi phục và chữa lành tất cả tổn thương hiện hữu. Chúng tôi, ban biên tập cùng với những người bạn đồng hành, thật tâm mong rằng, tất cả cùng chung tay để không ai phải lẻ loi một mình khi cuộc sống dần hồi phục.
Nguồn: TH&PL