Thế gian này nhiều quy định là thế, không có chuyện bạn thích anh ấy, anh ấy nhất định phải thích bạn, cũng chẳng có chuyện hai người thích nhau phải nhất định ở bên nhau.
Hai ngày trước, tôi có xem được một đoạn video, trong đó nói: "Hình như tôi vẫn muốn cùng anh ấy kết hôn. Không có tiền cũng được. Kết hôn xong ly hôn cũng được. Kết hôn xong hối hận cũng được. Vì kết hôn mà bị cô lập cũng được".
Đột nhiên, như bị ai đó đánh bất ngờ, tôi nhớ về năm tôi 19 tuổi, vì một chàng trai mà khóc lên khóc xuống cả một đêm. Tôi liền chụp màn hình gửi cho chị gái, nói chị xem, có phải rất giống em năm đó hay không.
Lần đầu tiên thất tình, tôi 19 tuổi, nằm trên chiếc sofa nhà chị gái lặng lẽ khóc, còn nói đối phương lăng nhăng những hai lần, cực phẩm tra nam. Cả một mùa hè năm đó, tôi nhốt mình lại và chìm vào những cảm xúc tồi tệ nhất hết lần này đến lần khác.
"Làm sao đây chị ơi, mặc dù em biết rằng, ở bên cậu ấy rất khổ, nhưng em vẫn rất muốn kết hôn với cậu ấy".
Chị ấy ngẩn người ra một hồi, bật cười thành tiếng, tạm dừng công việc đang xử lí, nói: "Được thôi, đợi em lớn thêm một chút, sẽ kết hôn cùng cậu ấy".
19 tuổi vẫn chưa hiểu ý nghĩa sâu xa của câu nói đó, đối với một cô gái trẻ tuổi vẫn còn chưa hiểu thế nào là tình yêu mà nói, hình ảnh cuộc sống thực tế mới bắt đầu hiện ra trước mắt tôi. Tôi muốn gì, tôi muốn tình yêu, tôi muốn cảm giác tươi mới, tôi muốn những điều đẹp đẽ nhất, tôi muốn những khả năng muôn màu lấp lánh, tôi muốn ở bên cạnh một người mà tôi có thể đặt tất cả hi vọng và kì vọng.
Bởi vì chưa từng trải qua, cho nên không hiểu thế gian này rộng lớn biết chừng nào, không biết một đời sẽ phải tiễn biệt bao nhiêu người qua đường, không biết kiểm soát ham muốn, không biết hối hận, không biết lãng quên và giải toả, mà những thứ này vốn dĩ chính là bàn đạp để trưởng thành.
Sau này khi tôi 22 tuổi, đã trải qua một vài mối tình rồi, cũng sớm đã quen với thời điểm rạn nứt của một mối quan hệ, cũng quen với nỗi khổ và sự mất mát, tự mình điều chỉnh của cảm xúc bản thân và nhủ rằng phải hướng về phía trước.
Một lần nói chuyện với chị gái, chị ấy hỏi tôi, hiện tại em trưởng thành rồi, còn muốn kết hôn với cậu ấy nữa không? Tôi cười lăn trên sofa, nghĩ về quá khứ, phát hiện bản thân ngay cả mặt của cậu ấy còn không nhớ.
Bạn xem, trưởng thành chính là đơn giản vậy thôi.
Dần dần trưởng thành sẽ hiểu được, chân thành không phải lúc nào cũng được đáp lại bằng chân thành. Muốn bày tỏ một tình yêu, trước hết phải chuẩn bị tinh thần bị đối phương xem nhẹ, một khi đã quyết định ra trận, chính là phải dám đối mặt với kết cục cuối cùng.
Bản chất của tình yêu chính là không công bằng, không rõ phải trái, không thể nói rõ. Nó chính là phản ứng hoá học chính xác nhất, yêu cầu thời gian gặp gỡ, yêu cầu không gian thích hợp, yêu cầu trạng thái và tâm hồn tương đồng.
Tôi từng cho rằng, không được yêu chính là do bản thân chưa đủ tốt, sau đó mới nhận ra rằng, bạn tốt hay không, anh ấy tốt hay không, và hai bạn có thể ở bên nhau hay không, vốn chẳng liên quan gì đến nhau.
Thế gian này nhiều quy định là thế, không có chuyện bạn thích anh ấy, anh ấy nhất định phải thích bạn, cũng chẳng có chuyện hai người thích nhau phải nhất định ở bên nhau.
Chúng ta vẫn thường nói, tình yêu là tự do, nhưng tình yêu trước giờ không hề tự do. Bối cảnh gia đình, tầng lớp xã hội, quan niệm khác biệt, cách biệt tuổi tác, bình quân thu nhập, tuỳ tiện lấy bừa một cái ra, đều có khả năng "bóp chết" một mối quan hệ.
Nhiều người cho rằng, có được tình yêu rồi thì gió gió mưa mưa đâu hề gì, nhưng thật ra tình yêu giống như một bông hoa mềm yếu nhất, cần được bảo vệ chăm sóc nhất trong nhà kính, chỉ cần hắt hơi một chút, cũng đủ để tạo ra một cơn địa chấn rồi.
"Khi tuổi còn trẻ, yêu cái gì cũng không quá nhiều, lớn tuổi rồi, buông bỏ cái gì cũng có thể lí giải"
Chị gái đã nói câu này khi mới chia tay bạn trai, chị ấy đã có một mối tình vài năm, thậm chí bàn cả chuyện kết hôn rồi, sau đó phát hiện anh ta có một cô bạn gái 20 tuổi nửa năm nay.
Anh ta khóc xin chị tôi tha thứ, nói là kết hôn rồi tuyệt đối không tái phạm. Mọi người bên cạnh đều khuyên chị, thôi bỏ đi, dù gì cũng lớn tuổi rồi, gặp được một người thích hợp không dễ dàng, đàn ông mà, đều sẽ phạm sai lầm, nhẫn nhịn chút là có thể bỏ qua.
Chị ấy đi chạy bộ bên sông, chạy xong 10km, liền về nhà thu dọn hành lí chuyển ra ngoài.
Chị ấy nói: "Em biết không, chị không buồn chút nào, thật đấy, chuyện anh ta là người như thế nào không đủ để khiến chị đau lòng. Chị đau lòng vì sau khi biết chuyện này, chị thậm chí còn muốn tha thứ cho anh ta, thật sự muốn nhẫn nhịn một chút, nhưng chị chẳng còn thời gian dây dưa nữa, nếu cuộc sống đã sắp đặt như vậy rồi, chị chấp nhận số phận. Thế nhưng chạy xong 10km, chị mới hiểu được, chị không thể. Chị không có cách nào chấp nhận cuộc đời của mình như thế được".
Các bạn à, nếu như có thể, có ai là không muốn vạn sự như ý chứ?
Nhưng khi trưởng thành rồi, bạn sẽ phát hiện ra, hai người cùng thích nhau rồi sẽ có thể chia tay, công việc bạn đặc biệt yêu mến cũng có thể bị từ bỏ, thành phố gắn liền với những tháng năm của bạn cũng có thể một chỗ nhìn bạn rời đi, bạn không muốn bao nhiêu, thì bất lực bấy nhiêu.
Tuổi tác, hoàn cảnh, ánh mắt của người xung quanh, đều mang xiềng xích của sự ảo giác. 19 tuổi cảm thấy ấm ức, đau khổ. 23 tuổi nhìn lại sẽ chỉ thấy ngây ngô. 33 tuổi nếu quyết định tha thứ cho một người. 40 tuổi sẽ cảm thấy hối hận, sẽ cảm thấy rõ ràng bản thân có thể gặp được một người tốt hơn.
Cuộc đời vốn không có đáp án chính xác. Chỉ có tiến lên phía trước, tiến lên phía trước, rồi lại tiến lên phía trước mà thôi.
Khi yêu, đồng nghĩa với việc mỗi người đang bước đến một lớp học mang tên tình yêu. Dù kết quả là đổ vỡ hay đi đến bến bờ hạnh phúc, lớp học này cũng dạy cho bạn nhiều bài học: học yêu thương, học trưởng thành, học chấp nhận và học cả sự cô đơn,... Tuyến bài Love To Lớp - Từ tình yêu đến lớp học của chuyên mục GenVie sẽ là những dòng tản mạn, câu chuyện, tâm sự, góc nhìn về tình yêu,... để đồng cảm, chia sẻ và cùng bạn học cách yêu mỗi ngày.
Nguồn: TH&PL