Duy nhất ngay lúc này, chỉ có thể trở về quê hương!
Sài Gòn từng được coi là miền đất hứa, người dân ở mọi miền Bắc - Trung - Nam đều đổ vào đây để tìm kế sinh nhai, xây dựng cuộc đời. Nhưng dường như đó là lời hứa mà người ta tự hứa với lòng khi đến với Sài Gòn, chứ Sài Gòn chưa bao giờ hứa với ai bất cứ điều gì.
Ở thành phố hoa lệ này, có người đi xe hơi, ở nhà lầu, đồ hiệu đắt đỏ cũng có người còng lưng làm việc, chạy tảo buôn tần cả ngày lẫn đêm, năm tháng đi qua cũng chỉ chắt chiu đủ chén cơm manh áo qua ngày. Bởi vậy Vũ Đình Giang mới viết một câu rất thấm thía trong tập "Chạy trốn khỏi Sài Gòn": "Sài Gòn hoa lệ thật! Hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo".
Những chiếc xe vượt hơn trăm cây số chở những phận đời chênh vênh trong cơn dịch bệnh
Sài Gòn - mảnh đất bao dung luôn sẵn sàng đón nhận những phận đời khác nhau đang nhọc nhằn trong cơn bão bệnh. Dịch Cocid-19 diễn biến ngày càng phức tạp, những người lao động nghèo đổ về đây mưu sinh đã không còn bám trụ nổi. Cùng một lúc họ phải gánh nhiều nỗi lo, nỗi lo dịch bệnh, nỗi lo thất nghiệp rồi cả nỗi lo cơm áo gạo tiền.
Càng vùi sâu trong cái khổ, nỗi lo càng tăng gấp bội phần. Duy nhất lúc này chỉ có thể trở quê quê hương!
Đa số người Sài Gòn là dân nhập cư. Họ tìm đến Sài Gòn như một cách để thoát khỏi cái nghèo nhưng không phải ai cũng thành công. Khó khăn chồng chất khó khăn, ngay lúc này ai cũng mong mỏi được trở về nhà. Nhưng số lượng người tứ xứ vào Sài Gòn rất đông còn những chiếc vé may mắn được hỗ trợ về quê thì rất ít.
Họ phải tự túc với hành trình dài hàng trăm cây số với con xe máy cà tàng mà khăn gói về quê. Nếu kẹt lại ở Sài Gòn trong thời gian dài họ sợ không trụ nổi. Vì cuộc sống, những người con xa xứ phải chấp nhận đặt cược với những hiểm nguy trên đường và cả nguy cơ dịch bệnh.
Trên mỗi chiếc xe là mỗi cảnh đời, không ai giống ai nhưng họ có điểm chung là mang trong mình niềm tin sẽ an toàn vượt qua cơn bão bệnh mà về lại quê nhà. Trên hành trình dài hàng trăm cây số là những kiếp người tha hương. Có người ốm yếu, có người già cả. Có những đứa trẻ mới vài tháng tuổi đã phải phơi sương phơi nắng cùng bố mẹ trên hành trình hàng trăm cây số.
Đáng thương nhất là những người không có xe máy để về như câu chuyện đẫm nước mắt trên chuyến hành trình sau mười ngày ròng rã của bốn mẹ con đạp xe đạp từ Đồng Nai về Nghệ An.
Cứ thế dòng người nối đuôi nhau như cái ngày người ta về quê ăn Tết. Nhưng có lẽ điều mà họ mong muốn ngay lúc này không phải là những bữa cơm đoàn viên, những cái chào thăm hỏi của xóm làng mà là được nơi mình sinh ra đón nhận.
Cứ thế mà mờ sáng hay đêm tối cũng vẫn là hình ảnh những chiếc xe vượt hơn trăm cây số chở những phận đời chênh vênh trong cơn bão bệnh với nét mặt mệt mỏi, quần áo xộc xệch. Đêm về họ phải ngủ bờ, ngủ bụi dưỡng sức mà đi tiếp. Ăn tạm mẩu bánh mì vụn, uống qua loa ngụm nước để tiếp tục cuộc hành trình.
Trong tâm dịch, dòng người đổ bộ từ Sài Gòn tựa như những cánh chim về nguồn xơ xác nhưng trên chuyến hành trình ấy họ cảm thấy mình thật may mắn khi vẫn có sự dõi theo của đồng bào! Dù xã hội ngoài kia gặp những chuyện không hay nhưng trong những hào cảnh đồng bào ngặt nghèo vẫn luôn lấp lánh những tấm lòng vàng đến từ mọi miền đất nước.
Thật may mắn khi không ai bị bỏ rơi trên chuyến hành trình trở về quê hương, may mắn hơn cả là bởi hành trình của những người con xa xứ vẫn có sự dõi theo và giúp sức của cộng đồng. Trên các tuyến đường bà con trở về nhà là những đoàn thanh niên, câu lạc bộ thiện nguyện liên tục tiếp sức cho người dân để đường trở về không còn xa nữa.
Những hộp sữa, chai nước suối, hộp cơm trao tay, những thùng xăng được kịp thời hỗ trợ. Những sinh viên trong ngành kỹ thuật sửa xe tình nguyện xuyên đêm để hành trình trở về được an toàn đều là những hình ảnh vô cùng đáng quý trong nghịch cảnh này.
Còn có những người không quen không biết tìm đươc những chiếc vé tàu, vé xe về quê cũng tìm đến trao tay những người nghèo khó cho họ để kịp chuyến cuối trở về nhà.
Trong nghịch cảnh, tình người tỏa sáng hơn bao giờ hết. Thế mới thấy, "máu chảy ruột mềm", lúc khó khăn vẫn không bỏ nhau mà thương yêu, đùm bọc, chia sẻ để cùng vượt qua nghịch cảnh.
Khi Sài Gòn "khỏi bệnh", họ sẽ trở về miền đất hứa để tiếp tục cõng cuộc đời trên vai
Có lẽ, cuộc hành trình này vẫn sẽ còn tiếp diễn trong những ngày khó khăn sắp tới. Nhưng mong tất cả những phận đời chênh vênh ấy an toàn trở về quê hương. Mong ở kết thúc cuộc hành trình tại quê nhà họ sẽ có nơi để trú chân, có nơi cưu mang để vượt qua dịch bệnh gian khó. Để rồi khi tất cả bình yên trở lại, họ sẽ vào lại Sài Gòn để xây dựng cuộc đời mình như lúc ban đầu họ chọn.
Nội dung liên quan
Với người giàu có, Sài Gòn vẫn là một mảnh đất đáng sống. Vì nơi đây cho họ một cuộc sống có rất nhiều thứ đáng để tiêu tiền. Có nhiều thứ đáng để phát triển vì thành phố vốn năng động hàng đầu cả nước. Có nhiều thứ để chúng ta vươn xa và thành công hơn thế nữa.
Với người nghèo khó, Sài Gòn vẫn là một mảnh đất đáng sống. Vì ở đây, họ vẫn sống đầy đủ hơn nơi đất cũ nếu họ chịu khó. Vì ở đây, họ có thể xoay sở gánh nặng cơm áo gạo tiền. Và cũng vì ở đây, họ đặt niềm tin về ước mơ đổi đời, về một cuộc đời mới hào nhoáng hơn, sung túc hơn, đủ đầy hơn.
''Chờ ngày Sài Gòn… kẹt xe trở lại'' là mong muốn của nhiều người trẻ ở TP.HCM lúc này, cũng là tên tuyến bài được khởi xướng. Trong tuyến bài này, ghi nhận những chia sẻ, những câu chuyện và kỷ niệm về Sài Gòn. Có thể là của một người nổi tiếng, cũng có thể đến từ một bạn trẻ bình thường. Nhưng tất cả cùng gặp nhau ở tình yêu dành cho Sài Gòn và niềm tin thành phố sẽ sớm đẩy lùi được dịch bệnh để đường phố đông vui trở lại!
Nguồn: TH&PL