Chị ong nâu Trang Hý chia sẻ, "mình giống như được mọi người trả tiền để sống vui vẻ vậy".
"Vitamin Gen Z vui vẻ" Trang Hý là một cái tên quá đỗi quen thuộc với thương hiệu "tấu hề" đặc trưng. Dẫu không có ngoại hình lung linh, hay như chính chủ cũng thừa nhận "cho đến bây giờ vẫn chưa có một kỹ năng cụ thể nào như ca hát, nhảy múa,... để có thể tồn tại trong nghề này", nhưng có lẽ điều lớn nhất mà người ta yêu mến và học được ở Trang Hý là sự tự tin.
Nhờ năng lượng tích cực mà Trang Hý đem đến, bỗng dưng chúng mình nhận ra sự tỏa sáng không nhất thiết phải dựa vào những chuẩn mực. Khi một người biết chấp nhận và yêu thương bản thân, cả những khía cạnh tốt đẹp lẫn khuyết điểm, đó đã là thành công. Bởi vì ai cũng đẹp theo cách riêng và đều xứng đáng để tỏa sáng!
Khi là "biểu tượng" của sự tích cực, cũng khó để mình chấp nhận bản thân những lúc tiêu cực
Bạn cảm thấy như thế nào khi video "Chị Ong nâu nâu" của mình đang viral trên mạng xã hội và được đón nhận nhiều như vậy?
Lâu lâu mình mới có một "bản hit", hên quá! Ban đầu mình thử ghép 2-3 câu vì nhớ tới màn song ca của nhóm nhạc Hàn Quốc T-ara với chị Hồ Quỳnh Hương, bài đó họ hát tiếng Việt nhưng kiểu hát vẫn là người Hàn Quốc. Ghép chơi mà khớp dữ quá, mình thấy chắc chắn phải làm bài này rồi! Biểu cảm của mình trong lúc quay cũng thoải mái, hết mình vậy đó.
Quay xong là 6 giờ sáng, mình mới nghĩ đăng giờ này ai mà xem, nhưng lại nghĩ còn chờ có người xem mới đăng thì biết chừng nào, nên đăng luôn. Sau đó mình thấy tương tác cũng nhiều nhưng lại không nghĩ viral đến vậy, nườm nượp, rộn ràng luôn, trong khi bữa giờ mình đang sống rất chậm, nhẹ nhàng và ung dung. Ngủ một giấc dậy thấy giống như mình được debut lại lần hai vậy, cảm giác y hệt lần đầu mình nổi tiếng.
Nhắc đến Trang Hý là người ta nghĩ đến ngay biểu cảm "lầy lội" và thần thái hài hước thương hiệu. Bạn nghĩ yếu tố nào từ bạn và video của bạn khiến nó vẫn thu hút khán giả cho đến tận bây giờ?
Thời nổi nhất là lúc mình làm những video chế lời bài hát. Nhưng làm một thời gian mà chỉ xoay quanh mỗi chủ đề đó thì mình cũng không muốn quay nữa, nên mình quay thêm những clip hát nghêu ngao. Chắc mọi người quý mình vì mình tự do thể hiện cảm xúc, đúng với những gì mình có chứ không cố chạy theo điều gì thuộc về xã hội chung.
Cũng chưa hiểu tại sao nhưng trong những lần mình tham gia đóng phim điện ảnh, mình chưa cần diễn gì hết chỉ đi ngang qua thôi là không khí cảnh phim đó có đang trầm, đang buồn cũng trở nên buồn cười. Cái đó cũng chẳng gọi là tài năng gì mà mình chỉ cảm ơn bố mẹ sinh ra mình có gương mặt giống bố quá.
Mình chấp mặt khuôn mặt mình như vậy và tận hưởng nó thôi! Nhờ gương mặt này mà mình sống an nhàn, không bị soi mói, có khi người ta chẳng ganh ghét vì mình quá đẹp. Mặt mình tấu hề nên mình cũng sống một cuộc đời tấu hề vậy đó.
Ngoài sự vui vẻ đã quá quen thuộc, bạn đã bao giờ gặp khó khăn khi thể hiện những cảm xúc khác của mình hay chưa?
Hồi còn học cấp 3, cảm xúc vui buồn lẫn lộn của mình như thế nào mình đều chia sẻ cho mọi người. Khi lớn lên mình thấy không phải lúc nào cũng tốt nếu cứ chia sẻ hết những cảm xúc lên xuống như thế. Mình chỉ chọn lọc đăng lên mạng xã hội những lúc vui vẻ thôi. Sau này khi đã nổi tiếng và là "biểu tượng" của sự tích cực rồi, cũng khó để mình chấp nhận bản thân những lúc mình tiêu cực. Đó như "tác dụng phụ" đi kèm của việc mình quá tích cực.
Nhưng trải qua nhiều thứ hơn, có nhiều thời gian cho bản thân hơn, mình cảm thấy buồn cũng đâu sao. Nếu như bây giờ bắt buộc phải sống chung với nó suốt cuộc đời thì mình chấp nhận nó thôi. Giai đoạn sau này mình thấy bản thân không cần phải làm cái chuyện che giấu cảm xúc nữa. Chỉ là mình biểu hiện nó ra với đúng người thì sẽ có người chia sẻ với mình những điều đó.
Mình đại diện cho những gì rất bình thường!
Trang nói rằng mình chấp nhận gương mặt này, cũng tự thừa nhận mình "xấu lạ" và bạn nhắc đến từ "xấu" ấy rất nhẹ nhàng. Làm thế nào để bạn duy trì được sự tự tin là mình không cần thay đổi điều gì cả?
Hồi xưa mình thực sự không tự tin, mình vẫn không thấy được cái đẹp gì khác ngoài ngoại hình. Nhiều người khen mình nhưng sâu bên trong, mình chưa thấy tự tin. Chỉ khi dành thời gian làm những điều mình thích, nâng cao kỹ năng mình có thì mình mới thật sự yêu bản thân và chấp nhận những khuyết điểm. Mình bắt đầu cảm thấy mình đẹp, kiểu "Ôi sao dạo này mình thú vị quá vậy!".
Nhìn vào cuộc sống của mình, mình đã thấy quá may mắn, ra đường luôn nhận được nụ cười của người khác, nhận được sự vui vẻ và thậm chí còn giống như được mọi người trả tiền để sống vui vẻ vậy đó. Bởi vì với ngoại hình này mình là một người rất bình thường, mình đại diện cho những gì rất bình thường.
Trang có mang trên mình áp lực rằng luôn phải làm người khác vui không?
Bạn hiểu cảm giác mình là người vui tính nhất nhóm nhưng khi nói chuyện mà mọi người yên lặng thì nó nặng nề, trì độn, kinh khủng như một cơn đại chấn động không? Mình luôn trong trạng thái quá "high" - mà không thể làm cho mọi người thấy vui thì mình cảm thấy tụt xuống đáy vực. Những khoảnh khắc như vậy rất khó chấp nhận!
Cái đó như áp lực chung của mọi người khi mình phải cố giữ lấy một điều gì đó tốt. Giống như mình là học sinh giỏi và mình phải cố giữ lấy danh hiệu đó. Thật ra trước đây mình không có áp lực gì nhiều về sự nổi tiếng của bản thân, vì mình thấy việc mình nổi lên là may mắn. Nhưng cũng không tránh khỏi những lúc hoang mang liệu mình sẽ bị quên lãng không, vì bây giờ có nhiều người giỏi quá đi.
Nhưng nếu mình quay clip với năng lượng đó thì nó cũng không cho ra một kết quả đúng. Nên mình còn làm những việc đôi khi không vì mục đích gì hết, như là tặng cho bạn bè một món quà. Chỉ là mình thích như vậy thì mình làm, tự nhiên mọi thứ trả lại cho mình nhiều điều tốt đẹp mà mình không mong đợi.
Là một người nổi tiếng với những video tích cực, hài hước và vui vẻ, bạn nghĩ hiện tại công việc chính của mình là gì?
Mỗi lần mọi người hỏi rằng họ nên viết nghề nghiệp của mình là gì, YouTuber, hot face hay diễn viên, mình thấy như thế nào cũng ổn, dù danh xưng "diễn viên" có chưa xứng đáng vì mình chưa quay được nhiều phim và cũng chưa có vai diễn nào tốt. Nhưng bây giờ mình không còn quan trọng chuyện tên gọi nữa. Chính xác hơn thì có thể mình là một người truyền cảm hứng, chứ còn khó mà có một từ nào miêu tả chính xác lắm.
Mình chỉ đi tìm những điều khiến bản thân hạnh phúc và giữ được năng lượng tốt để tiếp tục đi lên. Mình là người có thiên hướng phát triển bản thân và sống hết mình như một người bình thường nhất. Đó là cái mình tự tin nhất, còn lại về danh xưng mọi người có thể gọi mình bằng bất kỳ tên nào mọi người muốn.
Luôn muốn mọi người biết rằng, cuộc sống sẽ không bao giờ nhàm chán nếu chịu học hỏi và thử nhiều cái mới
Như Trang chia sẻ bên trên rằng bạn đã trải qua giai đoạn cố gắng che giấu cảm xúc rồi, vậy giờ nếu gặp một người bạn trong tình huống tương tự, bạn nghĩ bạn sẽ khuyên họ điều gì?
Khi có thời gian ở một mình, mình nhận ra nhiệm vụ của mình đâu phải là lúc nào cũng làm vừa lòng mọi người? Mình không vui tính cũng được mà, đâu ai vui hoài, vui mãi. Mình sống là cho mình chứ không phải cho ai! Mặc dù những lý thuyết này mọi người nói ra rả hằng ngày, nhưng phải khi nào mình có cơ duyên tự trải nghiệm, suy ngẫm thì mình mới thấy nó đúng với bản thân. Mình thấy bản thân cũng xấu tính một số chỗ, có những lúc mình không hề vui tính và còn bị vô duyên nữa.
Mình bắt đầu chấp nhận bản thân vì có những người bạn mình phải chấp nhận những tính xấu của họ. Bạn bè của mình đâu ai hoàn hảo, tại sao mình phải đòi người ta hoàn hảo mình mới chơi với họ? Mình không muốn giữ năng lượng thù ghét vì như thế nặng nề lắm, nên mình tìm cách thích nghi với nó. Bắt đầu từ chuyện từ bỏ sự ghét bỏ và khó chịu, mình muốn yêu thương nhiều hơn. Từ chuyện yêu thương người khác mình mới quay lại hiểu cho bản thân và yêu thương chính mình nhiều hơn.
Là người truyền cảm hứng thì Trang Hý muốn truyền thông điệp, cảm hứng gì đến thế hệ Gen Z của bạn?
Điều mình muốn truyền đạt nhất đến các bạn, và dạo này mình thấy các bạn cũng đang làm rất tốt, đó là sống và thể hiện hết mình những trải nghiệm của bản thân. Trong bất kỳ trải nghiệm nào đã tham gia thì mình nên hết mình với nó, dẫu trải nghiệm đó xấu hay tốt, khó khăn hay là nhàm chán. Mình là người muốn học tất cả mọi thứ, học vì mình thích chứ không nhất thiết phải vì công việc.
Mình thích làm nhạc từ rất lâu rồi nhưng mà không có dũng cảm để bắt đầu vì nghĩ cái đó học sẽ rất là lâu và mình không có đủ điều kiện để học. Thời gian vừa rồi mình quá rảnh, mình dư thời gian, tiền bạc, tuổi trẻ, sức khỏe, mọi thứ, nhưng lại chỉ có thể nằm nhà thôi, và cảm thấy rất là ghét điều đó. Nên mình mua đồ về và bắt đầu học làm nhạc. Song song đó thì mình học hỏi nhiều thứ, từ chụp hình, quay clip,... những cái đi kèm với công việc.
Sẽ có những giai đoạn mình không thích nghi được với những hoạt động nào đó mới lạ nằm ngoài sở trường bản thân, nhưng mình luôn muốn mọi người biết rằng cuộc sống của chúng mình sẽ không bao giờ nhàm chán nếu mình luôn chịu học hỏi và thử nhiều cái. Cái đó làm mình cảm thấy tự do và không bao giờ bị vướng vào những thị phi hay điều gì nhỏ nhen trong cuộc sống.
Cảm ơn Trang Hý vì cuộc trò chuyện!
Nguồn: TH&PL