Xe buýt có thể chỉ là một phương tiện giao thông công cộng nhưng đôi khi lại chứa đựng vô số những câu chuyện ấm áp về tình người.
Chúng ta cũng đã từng chứng kiến các thông tin thời sự về những vấn nạn tiêu cực trên xe buýt khiến bản thân không ngừng lo lắng, đã từng sợ hãi khi lần đầu tiên một mình đi xe buýt ở các thành phố lớn. Tuy nhiên, không phải lúc nào thì những chuyến xe này cũng vậy, đâu đó trong những lần lăn bánh hối hả để rời trạm lại là những câu chuyện nhỏ đầy ý nghĩa
Nội dung liên quan
Những con người hoàn toàn xa lạ với nhau, thậm chí cũng chỉ lướt qua nhau trên một chuyến xe vào những ngày tất bật với cuộc sống mưu sinh tại thành phố, nhưng chưa đựng sâu bên trong đó là rất nhiều những câu chuyện cuộc đời với những điều "đáng yêu" khác nhau. Có thể nó đến từ bác tài lái xe, người soát vé, những cô cậu sinh viên hay hành khách trên cùng một chuyến đi. Đôi khi cũng chỉ là lời hỏi thăm, câu nói đùa hay những sự giúp đỡ nhưng cũng ấm áp đến lạ thường.
Hãy cùng lắng nghe trải nghiệm về những lần đi xe buýt của người trẻ.
"Nè chú cho cục kẹo nè"
Mình là Quỳnh Như sinh viên năm nhất đại học Sư phạm TP.HCM, mình không rõ đường nên toàn đi xe buýt mà thật sự là thấy mấy chú tài xế hay gắt gỏng lắm. Cơ mà hôm qua đi làm thêm vừa ra đến đầu hẻm thì thấy xe đang dừng đèn đỏ mà trạm thì cách khoảng hơn 100 mét. Sợ trễ nên chạy theo, thường mấy xe khác lên cửa trước xuống cửa sau, ngược lại là bị mắng nên lúc thấy mở cửa sau thì không dám lên đợi mở cửa trước.
Lên xe thì chú bảo: "Thấy chạy mệt mở cửa sau cho mà còn hông chịu lên. Nè chú cho cục kẹo nè". Mình gần như tan chảy vì sự dễ thương của chú luôn. Xong lúc mình chuẩn bị xuống xe vì tới trạm thì chú còn vừa cười vừa nói đùa lại với mình: "Lần sau đừng chạy nữa nha".
"Ngủ quên trên vai người lạ ngượng đến đỏ mặt"
"Em Phạm Khải, là một cậu nhóc học cấp 2, hằng ngày em đến trường bằng xe buýt, vì xe buýt tiện lợi, nhanh chóng và giá thành thì rẻ. Trong suốt 2 năm gắn bó với chiếc xe màu xanh gắn biển 19 này, em đã có rất nhiều kỉ niệm.
Từ những lần sợ bị cô soát vé la do không mang tiền lẻ, đến những lần ngủ quên trên vai người lạ ngượng đến đỏ mặt. Từ những lần được cô soát vé đánh thức khi đến trạm mà chẳng hề quen biết hay nhờ vả đến lần được những người xa lạ giúp đỡ khi làm rơi xấp tài liệu dày cộm khắp xe.
"Không có xe máy, xe buýt trở thành người bạn thân quen"
Mình rất sợ đi xe buýt. Sợ đủ thứ. Sợ lỡ chuyến. Sợ bị la trên xe, quê. Nhưng mà mình đi làm từ quận 5 ra Bình Thạnh mỗi ngày, không có xe máy, xe buýt thành người bạn thân quen. Nên một ngày đi hai chuyến mình để sẵn 6 nghìn cùng với thẻ sinh viên để tiện trả cho nhanh không thì bị la.
Tối nay mình như thường lệ, lên xe buýt đi về. Ngồi xuống ghế mình tìm mãi mà không thấy tiền đâu. Mình kiểu đứng hình lúng túng không biết nên đối mặt ra sao. Mình vẫn đang không hiểu vì sao tiền biến mất, thì anh bán vé đưa vé cho mình và nói nè cầm đi không cần đưa tiền đâu.
Mình xin lỗi rồi cảm ơn loạn cả lên. Chưa hết, lúc mình đang vò đầu bứt tai lục túi, thì ảnh quay qua hỏi mình còn tiền không, rồi đưa cho mình mười nghìn. Ôi trời ơi, mình lúc đấy kiểu rướm nước mắt luôn vì không tin được vào mắt mình. Mình chỉ cần đi một chuyến nên mình không nhận.
Suốt cả buổi mình vui như mở hội. Cả ngày đi làm về xong gặp được anh này mình thấy tràn trề sức sống. Chị đồng nghiệp cho mình cái bánh xu xê khi đi công tác Hà Nội về. Cuối cùng mình lấy hết dũng khí cầm tặng cho anh trai bán vé đẹp trai nhất ngày.
Nội dung liên quan
"Nó cũng như con mình mình thôi"
Chả là sáng nay khai giảng xong, mình đi xe buýt về nhà, nhà mình ở xa trường, bình thường mình ở trọ, được nghỉ thì về. Tầm 1 tiếng sau gì đấy xe có dừng ở quán bánh mì, có một dì mang bánh lên bán cho người trên xe. Thế là có một bé, có vẻ đói bụng rồi nhưng không đủ tiền mua, còn có 4 nghìn. Thế là bé ấy mới bảo dì bán bánh là: "Dì ơi, con còn 4 nghìn thôi!".
Dì bán bánh mới bảo là: "Không sao, dì cho con một cái". Sau đó có người nói với dì ấy cái gì đó, mình nghe không rõ, dì ấy cười xòa rồi nói với người kia là: "Nó cũng như con mình thôi! Nó đói thì nó xin, mình cho, có gì đâu mà". Câu nói ấy làm mình ấm áp thật lòng suốt chuyến xe về nhà.
"Mình thích cảm giác người khác mỉm cười lại thật tươi với mình"
Chẳng biết từ bao giờ, mình luôn chào và cảm ơn mọi người kèm theo một nụ cười tươi bất chấp. Có đôi khi chúng mình buồn phiền chuyện gì đó, hoặc chúng mình bị lỡ chiếc buýt trước, hay là do chiếc bụng đói đang biểu tình.. làm chúng mình quên mất nói "Xin chào!" khi lên xe buýt, hay "Cảm ơn và tạm biệt!".
Mình thích lắm cái cảm giác người khác mỉm cười lại thật tươi với mình! Nhiều khi chú lái xe buýt cũng đang rất mệt vì phải làm việc từ 5h sáng, còn cô thủ thư cũng mệt thì phải sắp xếp nhiều sách, thế nhưng khi được ai đó cảm ơn, họ sẽ lại thấy công sức lao động của họ thật xứng đáng. Hôm nay là khi có một bà cụ già lên xe buýt thì chú lái xe dừng thật lâu, chú đợi bà cụ vào tận ghế ngồi an toàn rồi mới đạp ga, mình thấy ấm lòng lắm luôn!
Nguồn: TH&PL