Từng thế hệ học sinh rời trường để tiếp tục theo đuổi những lý tưởng của bản thân, chỉ có thầy cô vẫn mãi ở đó cùng khối tài sản tri thức và tình yêu.
Mang theo không khí dịu nhẹ của những ngày cuối thu cũng là lúc mà các thế hệ học sinh, sinh viên có dịp để tri ân đến những "người lái đò" cần mẫn trong suốt quãng đời. Không khó để thấy nghề giáo từ lâu vẫn luôn được người ta nhắc đến với nhiều điều thiêng liêng và ý nghĩa, bởi lẽ việc đi gieo con chữ để tạo nên những mầm xanh cho đời chưa bao giờ là điều dễ dàng.
Cứ thế theo thời gian từng "chuyến đò" cặp bến thành công cũng là lúc mà mỗi thế hệ học sinh được chạm đến chân trời ước mơ, thầy cô cũng hoàn thành một phần trong sứ mệnh trồng người của mình. Đâu đó vẫn thường nói nhau rằng nghề này vốn không dành cho những người muốn làm giàu nhưng rõ ràng thầy cô đã giàu hơn từng ngày nhưng đó không nằm ở vật chất mà là những tình cảm dạt dào.
Lửa nghề chắp cánh bao ước mơ của thế hệ học sinh
Có thể sẽ chỉ gắn bó với họ trên một hành trình rất ngắn nhưng thầy cô lại chính là bước đệm cho một hành trình dài phía trước. Chúng ta cũng sẽ rời đi cùng những ước mơ của mình nhưng sứ mệnh của người làm giáo thì vẫn sẽ luôn mãi tiếp tục để mang ánh sáng tri thức đến cho các thế hệ tương lai, để giúp các cô cậu học trò nhỏ viết nên những ước mơ của đời mình.
Nhìn nhận để thấy đồng lương của nghề giáo so với các ngành nghề thuộc "top trend" hiện tại chẳng là bao nhưng nghề này lại lắm những niềm vui, lạ lùng và mộc mạc. Đó là khi chứng kiến được học trò của mình được lớn lên từng ngày, chứng kiến được nụ cười hồn nhiên ở cái tuổi xuân xanh đầy nhiệt huyết như thầy cô đã từng.
Lên trường là giáo viên nghiêm khắc nhưng về nhà họ vẫn như bao nhiêu người đàn ông, phụ nữ ngoài kia, đều có cuộc sống của riêng mình nhưng dường như trách nhiệm này quá lớn lao đến mức đôi lúc quên mất bản thân mình. Niềm hạnh phúc của giáo viên cũng rất giản dị, chỉ cần nhìn thấy gia đình được trọn vẹn yêu thương, "đàn con" nhỏ ở trường luôn chăm chỉ thì đó cũng là niềm an ủi rất lớn để dù vất vả, khó khăn cũng một lòng cam tâm.
Rồi đến một lúc chúng ta cũng sẽ rời xa mái trường, tạm gác lại một vùng trời thanh xuân bình yên để tiếp tục trên hành trình mang tên ước mơ cùng những lý tưởng to lớn. Thứ mãi còn tồn tại theo năm tháng cũng chỉ là tình cảm đơn sơ năm nào, từ những giận hờn vì những lời mắng của thầy cô khi làm sai đến giọt nước bịn rịn ngày rời xa, tất cả sẽ chỉ còn đọng lại trong ký ức về một thời học sinh hồn nhiên.
Khó khăn trăm bề nhưng vẫn một mực tận tâm với nghề
Trong thời điểm dịch bệnh hiện tại, việc dạy và học cũng trở nên khó khăn hơn rất nhiều, đôi lúc chúng ta thường xuyên cáu gắt vì những trục trặc nhỏ trong giờ học, chán ghét thầy cô khi cứ mãi gọi tên. Nhưng, đã bao lần chúng ta chịu nhìn lại và suy nghĩ đến cảm giác của người làm nghề giáo khi phải chứng kiến những "ô vuông vô cảm" cứ im bật cùng những lời giảng không ngừng.
Có thể vì áp lực học tập chúng ta có đôi ba lần trốn tránh, cũng có những lúc cùng hội bạn nghịch ngợm hay hiện tại là từ chối việc học trực tuyến bằng cách đi ngủ và im lặng… Nhưng với giáo viên, thì họ vẫn ở đó và rất cần học sinh của mình lên tiếng dù đó chỉ là một thắc mắc nhỏ. Có vất vả rất nhiều nhưng chỉ cần nhìn thấy lớp vẫn hiện diện đủ, câu trả lời của mỗi học sinh đã hiểu sau bài giảng thì bao nhiêu sự buồn chán trong lòng cũng vơi dần đi.
Cái "thèm" của thầy cô cũng rất đặc biệt, họ chẳng mong cầu về những điều quá cao sang mà chỉ cần là còn tiếp tục giảng dạy, được gặp mặt học sinh và hơn hết là được đồng hành cùng các bạn trong những hành trình khó khăn. Họ trao đi hết thảy sự tận tâm và nhiệt huyết với nghề, để dù bất kể sớm đêm, mưa nắng hay dịch bệnh thì những bước đi ấy vẫn cứ âm thầm mà đến lớp.
Thời đại công nghệ với nhiều sự phát triển vượt bậc, mọi thứ đều ứng dụng Internet, thậm chí chỉ vài thao tác đơn giản thì câu trả lời cho những thắc mắc cũng được giải đáp. Tuy nhiên, chúng mãi cũng chỉ là những công cụ để hỗ trợ, còn sự giảng dạy bằng chính ngọn lựa nghề giáo mới thật sự là "ngọn đèn" vĩ đại nhất soi sáng cho tri thức và tình yêu thương.
"Của dư" cũng chỉ có niềm hạnh phúc đỗ đạt của học sinh
Tài sản của nghề làm giáo rất đắt đến độ không phải ai cũng có thể sở hữu được, đó là khối kiến thức đi cùng năm tháng đã ươm mầm nên biết bao thế hệ sinh viên. Thứ "của" này đâu chỉ là những kiến thức chuyên sâu ở các môn, đó còn là những bài học giá trị cuộc sống để từng thế hệ học trò có thể hoàn thiện đạo đức và nhân cách, trở thành một con người có ích cho cộng đồng.
Trong xã hội với nhiều điều xô bồ này, con người ta vẫn có nhiều sự toan tính để tìm kiếm lợi ích về chính mình chỉ có thứ tình cảm giữa học trò và giáo viên vẫn mãi bình yên theo năm tháng. Sẽ là một năm, mười năm hay rất lâu sau này thì những điều ý nghĩa như vậy vẫn sẽ đi cùng con người để nhắc nhở về một truyền thống quý báu của dân tộc.
Ngay thời điểm ngắn ngủi ngày chia xa, niềm hạnh phúc đổi lấy tài sản của giáo viên cũng chỉ là được nhìn học sinh mình trưởng thành và đỗ đạt. Khoảng thời gian sau này là chứng kiến những đứa trẻ ngày nào thành công và hạnh phúc với sự lựa chọn của mình, thậm chí trở thành đồng nghiệp của thầy cô để tiếp nối truyền thống dạy và học biết bao đời nay.
Quả thật thầy cô rất giàu, tài sản không thể đong đếm một cách trọn vẹn mà chỉ có cách lưu giữ nó trong những kí ức đẹp đẽ. Có thể một khoảng thời gian sau này, thầy cô cũng chẳng còn nhớ đến những gương mặt năm nào nhưng nếu trong cuộc đời có những lần chạm mặt nhau thì hãy dành những lời hỏi thăm và mãi khắc ghi những công lao dạy bảo của thầy cô.
Nguồn: TH&PL