Năm 2022, hy vọng những nạn nhân của quấy rối tình dục sẽ mạnh mẽ lên tiếng, chí ít để bảo vệ bản thân mình.
Thật đau lòng khi nói: "100% phụ nữ đều từng bị quấy rối tình dục".
Nhưng đó là một sự thật khó chối cãi.
Không hẳn phải đến mức có hành vi giao cấu thì mới gọi là quấy rối tình dục. Một cái va chạm, một lời trêu ghẹo ngoài đường, một lần gặp biến thái, một tin nhắn thô tục... tất cả đều được xem là hành vi quấy rối tình dục.
Nội dung liên quan
Thời gian gần đây, mạng xã hội xuất hiện dày đặc những lời tố cáo hành vi tấn công, quấy rối, xâm hại tình dục. Dù những sự việc này đã trải qua mấy mươi năm, nhưng những nạn nhân của nó vẫn có thể kể lại tường tận chi tiết nỗi ám ảnh mà mình từng trải qua. Điều này cho thấy, quấy rối tình dục không chỉ đơn thuần là quấy rối, mà còn là vết cứa làm tổn thương tinh thần và thể xác của những nạn nhân... đến mãi mãi.
"Lúc nào cũng cảm thấy mình là người có lỗi"
*Câu chuyện được tường thuật lại từ lời kể của bạn Huyền Trang (25 tuổi, Hà Nội)
Tôi từng trải qua quấy rối tình dục từ khi bản thân còn không biết gọi tên những hành vi đó. Cho đến sau này khi đã hiểu chuyện, tôi chỉ biết sợ hãi trốn chạy như thể mình là người làm sai.
Hồi trước cứ phải đi học một mình cách nhà 13 cây số, vì quá sợ hãi khi gặp phải những kẻ biến thái và bị quấy rối tình dục nên tôi xin phép bố được ở lại nhà chị. Nhưng bố chỉ cáu, quát ầm lên bảo rằng mình không hiểu chuyện và đòi hỏi.
Chỉ cho đến khi đi ngủ, tôi mới dám kể với mẹ tại sao mình muốn được ở lại nhà chị và mới nhận được sự cảm thông.
Và mãi gần đây tôi mới dám kể lại chuyện mình từng bị 1 người họ hàng quấy rối tình dục với mẹ vì người đó dạo gần đây luôn được bố nhắc tới. Trong cả quãng thời gian ấy mình lúc nào cũng thấy lỗi do mình và sợ hãi người khác sẽ làm hại mình.
Tôi mong rằng sẽ có nhiều chương trình giáo dục giới tính với trẻ em hơn, đặc biệt là ở vùng sâu vùng xa để các em biết cách tự bảo vệ mình, để không ai phải là nạn nhân tiếp theo của vấn nạn này. Vì nó ám ảnh tinh thần và đánh mất đi tuổi thơ của rất nhiều người... như mình chẳng hạn.
"May là mình thoát được, chứ hậu quả chắc còn đau đớn hơn"
*Câu chuyện được tường thuật lại từ lời kể của Hồng Loan (40 tuổi, Hà Nội)
Tôi cũng từng là nạn nhân của quấy rối tình dục. Bây giờ sau gần 30 năm mình mới dám kể.
Lần đầu tiên là lúc tôi khoảng lớp 4-5, rất bụ bẫm, trắng trẻo, xinh xắn. Tôi có đi theo vợ chồng bác ruột (anh của bố) để lên thành phố chơi ở nhà một người bạn của bác. Lão già đó khoảng U60, nhân lúc không có người, ông ta đứng ngoài sân bế thốc tôi lên hôn hít khắp mặt và còn động vào những chỗ nhạy cảm. Tôi may mắn vùng vẫy thoát thân.
Thật may tôi thoát được chứ không hậu quả chắc còn đớn đau. Và tôi không biết bản thân còn tồn tại trên đời không nữa. Sự việc xảy ra cách đây gần 30 năm và tôi chưa một lần hé môi với bất cứ ai.
Lần thứ 2 là năm lớp 8, tôi ở trong nhà dì họ và ông dượng đã có hành vi sờ soạng. Tôi không kể với bất cứ ai và tôi vẫn ở trong ngôi nhà ấy khoảng 1 năm, rất may không có thêm việc gì đáng tiếc xảy ra. Vậy nên, nếu chị Dạ Thảo Phương nín lặng và để nó diễn ra nhiều lần cũng không có gì lạ!
Nếu tôi đen đủi và thê thảm hơn, có khi trong quá khứ vẫn có thể xảy ra nhiều lần mà tôi không dám tố cáo. Thật may mắn sự im lặng của tôi không phải trả giá thêm!
"Rõ là nạn nhân, nhưng sao mình lại xấu hổ..."
*Câu chuyện được tường thuật lại từ lời kể của Như Ngọc (23 tuổi, TP. HCM)
23 tuổi, tôi ít nhất 3 lần bị quấy rối tình dục. Những sự việc dù không để lại hậu quả nghiêm trọng nhưng nó đã khiến tôi ám ảnh một thời gian dài.
Lần đầu tiên, khi vào năm học lớp 2. Chiều hôm ấy tan trường nhưng mãi mẹ không đến đón nên tôi và một người bạn nữa đã cùng đi bộ về nhà. Khi đi được nửa đoạn đường, trên vỉa hè xuất hiện một cậu nhóc nhỏ (trạc tuổi mình) đã ngang nhiên đi lại và đụng vào chỗ nhạy cảm của tôi.
Sau đó, nó cười giỡn hớt rất tự nhiên, đứa bạn đi cùng cũng trêu tôi. Bên ngoài, tôi tỏ ra bình thản, như không có chuyện gì. Nhưng thật sự trong lòng như muốn khóc tới nơi, tôi không muốn cho ai biết rằng tôi đã rất xấu hổ.
Tôi chỉ sợ đứa bạn sẽ mách bố mẹ. Tôi sợ cả thằng nhóc đó. Sau này, mỗi lần đi qua đoạn đường ấy mình chỉ biết chạy thật nhanh qua vì sợ gặp nó một lần nữa. Sợ có những cái động chạm như "vui đùa" kiểu ấy.
Lần thứ 2 vào năm lớp 9, đang đạp xe trên đường về nhà sau giờ tan học thì tôi gặp biến thái. Hắn ta chạy xe máy từ từ sát bên để gây sự chú ý, sau đó kêu mình quay sang để nhìn hắn. Và rồi... hắn ta đã vạch "cái ấy" ra trước mặt tôi.
Tôi chỉ biết quay ngoắt ra phía trước, chạy thật nhanh về nhà. Dù giữa ban ngày ban mặt rất nhiều người nhưng tôi không dám hét toáng lên kêu cứu. Một lần nữa, cảm giác xấu hổ bao trùm khiến tôi không muốn cho ai biết mình đã nhìn thấy "cái đó" của đàn ông. Thật kinh tởm. Và tôi lại chọn im lặng.
Nội dung liên quan
Sau này khi đi ra ngoài đường, tôi cứ ám ảnh mãi màu áo và cách ăn mặc của tên biến thái đó. Tôi tự áp đặt những ai ăn mặc như vậy cũng đều là biến thái. Tôi đã sợ rất nhiều, nếu gặp hắn ta lần nữa, liệu tôi có may mắn thoát khỏi không?
Chỉ mong những ai là nạn nhân của quấy rối tình dục, sẽ không còn có cảm giác xấu hổ như tôi từng trải. Vì chúng ta không làm sai, chúng ta là nạn nhân và cần được giúp đỡ để thoát khỏi sự ám ảnh.
*Tên các nhân vật đã được thay đổi
Nguồn: TH&PL