Mấy ngày Sài Gòn chưa “ốm”, chỉ muốn trốn về nhà với mẹ vì Sài Gòn kẹt xe, Sài Gòn bận rộn, ấy vậy mà khi Sài Gòn “trở bệnh” lại nhớ Sài Gòn những ngày đã cũ.
Chia tay rồi mới hiểu: Sài Gòn đau lòng quá toàn những kỷ niệm thôi!
Sài Gòn của những ngày mưa năm cũ, kẹt xe, ngập đường. Sáng sớm đi làm mà trời mưa trong lòng có chút khó chịu, nước ngập lên nửa áo quần lem luốc. Nghĩ đến thôi mà cũng thấy Sài Gòn sao mà vô tình với nhau quá! Sài Gòn của những ngày mưa năm nay. Cả thành phố đang trong đợt giãn cách.
Ngoài đường thì cũng thưa dần những chiếc xe, hàng quán phải đóng cửa vì dịch bệnh, thậm chí người ta cũng cất đi luôn cái bảng hiệu. Dân Sài Gòn chỉ còn có thể ngồi yên trong nhà, nhớ Sài Gòn mấy mùa mưa năm trước, mà ngắm nhìn những hạt mưa rơi bên cửa. Tự hỏi mưa thì sẽ tạnh, còn Sài Gòn thì bao giờ khỏe lại?
Sài Gòn của những ngày buổi sáng, rôm rả, hủ tiếu, bánh mì. Người Sài Gòn thích ăn tiệm, vì thế cứ hễ sáng mà xách xe ra đường là nhanh chóng tìm được quán ăn lót dạ với những món đặc trưng như bánh mì, xôi, hủ tiếu, phở,...
Và điều không thể thiếu là một ly cà phê sữa thơm nức mũi. Cà phê sữa ở Sài Gòn thì nơi đâu cũng có thể uống, từ những quán sang trọng hay ở một góc lề đường nào đó. Vừa nhâm nhi vài ngụm, vừa đọc báo, nhìn ra mặt đường thế là ôm trong một thành phố hối hả ngày mới. Tự dưng ngày Sài Gòn "đổ bệnh", thèm cái mùi cà phê ở góc đường Lê Thánh Tôn, thèm hít mùi "khói bụi" mỗi sáng đi làm…
"Sài Gòn đẹp nhất về đêm", đó chính là câu nói của bất cứ ai lỡ chạm đến sài Gòn. Sài Gòn thức suốt cả đêm, ánh đèn thắp sáng cả thành phố, xe cộ đông đúc. Ấy vậy mà bây giờ tôi không còn thấy những cô cậu chở nhau vì vu "bát phố" mỗi tối đâu nữa.
Mấy đứa bạn quan thuộc không còn ngồi lỳ đến rạng sáng ở nhà hát thành phố. Người trẻ cũng không còn tung tăng dạo mát ở Nguyễn huệ hay những quán cà phê 24/7 sáng đèn xuyên đêm. Thành phố không ngủ đêm nay thật bình lặng!
Lúc trước, mình hay càm ràm vì Sài Gòn làm mình mệt mỏi, nhiều lúc muốn bỏ Sài Gòn trốn lên núi hay ra biển để bỏ lại cái ồn ào phía sau. Vậy mà thật kỳ lạ sao khi mình không ở Sài Gòn nữa thì lại thấy nhớ. Nhưng mình nhớ Sài Gòn theo cách của một đứa sinh viên mới lên thành phố.
Cứ cuối tuần là tụi mình bắt con xe buýt 53 lên phố chơi vì tụi mình ở làng. Đi bộ dưới những hàng cây cao rộng mát ơi là mát, ăn bánh tráng trộn, uống sữa đậu nành mà như những món ngon xa lạ ở thành phố. Tham quan nhà thờ Đức Bà, bưu điện thành phố, đường sách,...
"Work from home thì nhàn thật đấy, nhưng sẽ không bao giờ vui bằng Work in Sai Gon", đây là câu mình với mấy đứa bạn hay than thở với nhau ở trên group chat. Tự dưng Sài Gòn tạo cho mình một thói quen rồi bắt mình phải làm quen với nó.
Đùng một cái, Sài Gòn "bệnh nặng" làm mình phải rời xa những thứ vốn dĩ đã trở thành thói quen. Chia tay rồi mới hiểu: Sài Gòn đau lòng quá toàn những kỷ niệm thôi! Sài Gòn ngày giãn cách: kẻ nhớ cơm tấm, người thèm bạc xỉu,... Ôi đâu đó Sài Gòn, hẹn một ngày hết dịch mình cùng nhau trải nghiệm!
Nhóm bạn ở nhà hay trò chuyện, nhắn nhau trên facebook lặng lẽ gửi link bài giãn cách toàn thành phố và nhắn nhủ: hết dịch mình Work in Sai Gon.
Mấy hôm nay ở nhà, sốt ruột vì thành phố bệnh ngày một nặng hơn. Ngày nào ca bệnh cũng tăng và chưa có dấu hiệu ngừng lại. Trước giờ bọn sinh viên chúng mình thích tham gia các hoạt động ngoài trời, đi đâu đó chứ không bao giờ ở nhà giam mình trong nhà vì chúng mình còn trẻ nên mình tôn thờ chủ nghĩa xê dịch. Hồi trước đi học, ôn bài, làm tiểu luận cũng xách nhau ra quán cà phê, hoặc lên thư viện chứ ít có ở nhà. Đợt covid này căng thẳng, tất cả các hoạt động phải dừng lại và tất cả chúng ta phải ở nhà, học tập, làm việc trực tuyến.
Ai cũng thấy thương cho Sài Gòn những ngày giãn cách! Nhóm bạn hay nô đùa nói cười trong facebook giờ lặng lẽ gửi những link bài giãn cách toàn thành phố và nhắn nhủ: "Mua đồ ăn dự trữ nghen, hết dịch mình gặp nhau giữa Sài Gòn ngày đổ nắng".
Thậm chí, ở nhà không biết làm gì vì nhớ Sài Gòn, vì thương Sài Gòn mà có đứa viết hẳn một cuốn nhật ký, ghi lại những ngày "Sài Gòn yên ắng", rồi những món muốn ăn ở Sài Gòn, sẽ làm điều gì đầu tiên khi Sài Gòn hết dịch,… Sau trận ốm này, có bạn tự hứa sẽ không càm ràm mỗi lần kẹt xe, bực bội vì những lần trời Sài Gòn nóng như đổ lửa vì hôm nay đúng ở trước nhà nhìn ra đường phố tự dưng thấy thèm cái cảm giác đông đúc khó chịu như mọi ngày.
Sài Gòn nhất định phải khỏe để mình sớm gặp lại nhau!
Thành phố yêu quý của chúng ta sẽ khỏe lại sớm thôi để còn bao dung và ôm lấy triệu người Sài Gòn gốc và người con tứ xứ. Sài Gòn chỉ là đang nghỉ ngơi một lúc để chuẩn bị cho một hành trình mới, khởi sắc hơn, năng lượng hơn.
Để tụi mình được Work in Sai Gon, vi vu khắp thành phố, tạt ngang The Coffee House uống ly bạc xỉu, ghé Đinh Tiên Hoàng ăn bánh tráng trộn cổng Nhân văn, ra bến Bạch Đằng thử đi xe buýt đường sông,… nhiều và nhiều thứ hơn nữa còn đang đợi Sài Gòn hết dịch, tụi mình được ở bên nhau.
----------------
''Chờ ngày Sài Gòn… kẹt xe trở lại'' là mong muốn của nhiều người trẻ ở TP.HCM lúc này, cũng là tên tuyến bài được khởi xướng. Trong tuyến bài này, ghi nhận những chia sẻ, những câu chuyện và kỷ niệm về Sài Gòn. Có thể là của một người nổi tiếng, cũng có thể đến từ một bạn trẻ bình thường. Nhưng tất cả cùng gặp nhau ở tình yêu dành cho Sài Gòn và niềm tin thành phố sẽ sớm đẩy lùi được dịch bệnh để đường phố đông vui trở lại!
Nguồn: TH&PL