Không phải cầm máy ảnh lên là chụp, nhiếp ảnh gia hay Photographer còn phải trải qua nhiều thứ còn hơn cả hai từ "áp lực".
Phú Toàn Khánh Hân, hay còn được mọi người biết đến với cái tên quen thuộc Hanfu, là nữ nhiếp ảnh gia trẻ với những bộ ảnh "biết kể chuyện".
Không chỉ là nghề nghiệp, nhiếp ảnh còn là đam mê
Hân bắt đầu tiếp xúc với nhiếp ảnh từ khá sớm. Những năm cuối cấp 3, mình đã bắt đầu mày mò tự chụp ảnh cuộc sống xung quanh. Mới đầu đó chỉ là sở thích cá nhân, dần dần nó trở thành đam mê và mình quyết định đi theo nhiếp ảnh chuyên nghiệp từ năm 2015.
Vốn yêu thích design và học chuyên ngành thiết kế từ trước, tuy nhiên sau khoảng thời gian gắn bó, mình quyết định rẽ hướng sang một chuyên ngành tưởng chừng không liên quan là nhiếp ảnh. Lúc còn học chuyên ngành thiết kế, trong các môn học khi đó có môn nhiếp ảnh. Tuy là chỉ dạy kỹ thuật, thông số, nghe qua có hơi khô khan nhưng việc ngắm nhìn mọi thứ thông qua màn trập (một bộ phận trong máy ảnh) làm mình rất hứng thú và yêu thích.
Thời điểm đó Hân cũng rất hay đi chụp ảnh. Ban đầu là chụp phong cảnh, đời sống, rồi dần dần chụp sang con người, chân dung. Thế là sau khi ra trường và đi làm được gần 1 năm tại công ty cũ, mình quyết định xin nghỉ việc để có thể dành toàn tâm toàn ý cho nhiếp ảnh và nghệ thuật. Từ đó, mình chính thức chọn nhiếp ảnh là cái nghề.
Hân luôn nhớ những ngày đầu tiên bước chân vào con đường nhiếp ảnh và nghệ thuật, những khó khăn khi mới tập tễnh vào nghề. Lúc đó trình độ chuyên môn của mình chưa cao, chỉ biết chụp theo cảm nhận và bản năng.
Việc chỉnh màu ảnh hay photoshop cũng thế, nên có nhiều lúc đi chụp xong gửi ảnh cho khách hàng, khách không ưng ý màu, yêu cầu mình chỉnh lại ảnh. Hoặc có trường hợp khách muốn chụp bối cảnh thế này nhưng mình loay hoay tìm mãi không ra địa điểm phù hợp… Nhưng rồi nhờ những khó khăn đó mà mình đúc kết được kinh nghiệm, cũng trưởng thành hơn, tự trau dồi, tìm tòi và liên tục làm mới kiến thức của bản thân.
Hân rất may mắn khi có gia đình luôn ủng hộ đam mê nhiếp ảnh và tin tưởng những quyết định, lựa chọn của Hân. Thời gian đầu đi chụp, ba mẹ mình còn lo vì công việc này không có tính chất ổn định, lại còn hơi cực cho nữ giới khi phải đi sớm về khuya, chạy ngoài đường cả ngày. Nhưng theo thời gian, ba mẹ cũng không can thiệp vào và luôn hỗ trợ cô từ phía sau. Mình rất biết ơn ba mẹ.
Nhiều người lầm tưởng mình chỉ chụp con người, nhưng trước đây mình chủ yếu chụp phong cảnh, đến giờ vẫn thỉnh thoảng chụp. Mình cho rằng không có khác biệt giữa hai phong cách chụp. Về bản chất, dù chụp người hay chụp cảnh thì chỉ cần vào khoảnh khắc người chụp đặt tâm của họ vào, bức ảnh sẽ tự có hồn và người xem có thể cảm nhận, nắm bắt được cảm xúc của bức ảnh đó.
Nội dung liên quan
Trưởng thành trong hành trình cùng nhiếp ảnh
Công việc thường ngày của Hân sẽ gắn liền với máy tính và điện thoại. Mình dành phần lớn thời gian để tìm cảm hứng và lên ý tưởng cho những buổi chụp. Rồi sau vài tiếng đi chụp, mình thường sẽ làm việc tại nhà hoặc ngồi cafe.
Để nói về bộ ảnh mình tâm đắc nhất thì khó quá! Vì mỗi bộ ảnh Hân từng thực hiện, mình đều yêu thích. Bộ ảnh nào cũng có câu chuyện và thông điệp riêng. Hơn những thế, có những bộ ảnh còn gắn liền với một cột mốc quan trọng trong hành phát triển của mình, nên chỉ có thể nói là bộ ảnh nào mình cũng tâm đắc!
Chắc vì hình ảnh của Hân gắn liền với những khoảnh khắc của đời thường nên khách hàng tìm đến mình với concept cũng đơn giản như thế, tự nhiên và giản dị.
Khi làm việc cùng người khác, mình cũng không có nguyên tắc gì quá đặc biệt. Hân luôn đề cao tác phong chuyên nghiệp, lịch sự, cách đối đãi với mỗi người trong ekip và mình xem khách hàng như "người thầy".
Mình luôn xem mọi người trong ekip lẫn khách hàng là người thầy, mình không ưu ái ai hơn. Với mình, mỗi người đều mang lại những trải nghiệm và bài học riêng, không kể việc bạn có là celeb hay khách hàng bình thường. Có lẽ chính vì vậy mà trộm vía là chưa có lần hợp tác nào để lại ấn tượng xấu giữa mình và khách hàng cả. (cười).
Chỉ có một vài trường hợp khi mới bắt đầu theo nghề vì như mình đã chia sẻ, khi đó mình còn rất nhiều thiếu sót, nhưng hầu hết nhờ có khách hàng mà mình cũng lớn dần trong hành trình cùng nhiếp ảnh.
Nhắc về quá khứ, có một kỷ niệm trong lần chụp hình khiến mình nhớ mãi. Hôm đó, mình có buổi chụp chân dung cho một khách hàng. Đang trong giờ chụp, cô bạn của mẹ mình gọi điện tới bảo rằng mẹ đang nằm viện cấp cứu. Khi đó, mình rất rối và lo lắng nhưng cũng cố gắng làm chủ cảm xúc để thực hiện tiếp việc chụp. Ngay khi vừa kết thúc buổi chụp, mình đã chạy ngay đến bệnh viện để gặp mẹ. Rất may mắn là mẹ mình không sao.
Yêu nhiếp ảnh, yêu viết lách và yêu cả việc "được" chữa lành cho người khác
Bên cạnh việc là nhiếp ảnh gia, mình còn nuôi dưỡng niềm yêu thích viết lách. Nói về người đã truyền cảm hứng cho Hân không ai khác ngoài chị gái.
Hồi bé, có một hình ảnh vẫn luôn in sâu trong tâm trí mình đến bây giờ là cảnh chị gái mình ngồi ngay cửa sổ, viết nhật ký. Hình ảnh đó đã truyền cảm hứng mãnh liệt cho mình và từ đó, mình cũng tập tành viết nhật ký. Đến hiện tại, mình vẫn giữ được thói quen viết là nhờ thế. Tuy nhiên, mình vẫn mong mọi người nhớ đến mình với vai trò nhiếp ảnh gia hơn là một nhà văn hay Influencer.
Thật ra, việc thể hiện cảm xúc của bản thân qua con chữ và qua những bức ảnh không quá khác biệt, hai cái đều bổ trợ tốt cho nhau. Có hình ảnh nhưng thiếu nội dung sẽ không chạm đến được cảm xúc của khán giả nhiều như vậy.
Mỗi tài khoản đều sẽ có những điểm đặc biệt thu hút lượng người theo dõi trung thành. Mình nghĩ "thỏi nam châm" của riêng mình là hình ảnh đẹp và nội dung hay, chạm đến cảm xúc của người xem.
Nếu theo dõi Hân trên trang cá nhân, các bạn có thể thấy mình đã nhiều lần chia sẻ về vấn đề "chữa lành". Ấy thế nhưng, sức khỏe tinh thần của chính mình cũng bị ảnh hưởng, rất nhiều là đằng khác. Nghe có vẻ mỉa mai nhỉ?
Mình thường dành thời gian ở một mình để có thể quan sát và độc thoại với bản thân, tự nói chuyện với chính mình. Những lúc ấy mới khiến mình bình tâm và cũng như là một cách để mình "chữa lành" bản thân.
Hân nghĩ ai cũng vậy, phải trải qua sự kiện nào đó ảnh hưởng trực tiếp đến mình thì mới có kinh nghiệm, mới nhận ra được bài học và biến những điều đó trở thành sức mạnh cho nội tại, chia sẻ "sức mạnh" đó với những người khác. Từ những vết sẹo của bản thân, mình cố gắng thay đổi và lấy đó làm động lực "chữa lành" cho người khác.
Mình đã, đang và sẽ tiếp tục chữa lành cho mọi người thông qua hình ảnh, câu chữ. Và mình rất vui vì mình đã làm như vậy.
Tạm gác vấn đề sức khỏe tinh thần lại, trước xu hướng thị trường nhiếp ảnh có phần bão hoà như hiện nay, Hân nghĩ rằng ngành nhiếp ảnh phần nào đang bị "lãng mạn hoá". Đúng là ngành nghề nào cũng có xu hướng bị bão hoà và phần đông mọi người cảm thấy trở thành nhiếp ảnh gia quá dễ dàng.
Mọi người nhận định chỉ cần mẫu đẹp, bối cảnh đẹp là ảnh tự đẹp. Nhưng mọi người không biết quá trình để một nhiếp ảnh gia (hoặc ngành nghề liên quan đến hình ảnh) có thể đưa ra một tác phẩm đẹp là những năm tháng tự mày mò, học hỏi với lượng kiến thức khổng lồ từ lịch sử văn hoá, nghệ thuật đến triết học.
Cho nên, nhiếp ảnh không chỉ dừng lại ở việc đẹp. Nó còn là những ý niệm sâu xa của một người làm nghệ thuật sáng tạo, ngoài khao khát muốn cống hiến còn là những điều rất riêng tư như việc chia sẻ suy nghĩ/lối sống/quan điểm của họ đặt vào tác phẩm.
Để rồi sau chừng ấy năm trong nghề, điều khiến mình tự hào nhất không nằm ở số lượt theo dõi, số lượt thích mà đó là mình có thể nhìn ra được vẻ đẹp riêng của mỗi người và thay họ nắm bắt được những khoảnh khắc họ tỏa sáng nhất.
Với các bạn có định hướng theo con đường nhiếp ảnh chuyên nghiệp, Hân chẳng có lời khuyên nào ngoài việc hãy cứ tiếp tục chụp và cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng trái tim, tâm hồn của bạn. Kiên trì, dành thật nhiều thời gian để trau dồi kiến thức, đón nhận những góp ý chân thành để từ đó tự rèn giũa bản thân, chắc chắn bạn sẽ đi rất xa với nghề.
Nội dung liên quan
Hành trình trở thành Photographer - tưởng dễ mà khó
Mình là Hà Trần Nhã Uyên hay mọi người còn gọi với nickname là Lu Hà - bản thân mình không dám nhận là Nhiếp ảnh gia, đơn giản mình là Photographer và có cơ hội được cộng tác với nhiều nghệ sĩ Việt Nam.
Thật sự mình thừa nhận có thân hình mũm mĩm nhưng luôn nỗ lực để vượt qua nhiều định kiến và sự cấm ngăn của gia đình.
Từng cố gắng giảm đến hơn 50kg, hành trình đến với nhiếp ảnh cũng gian nan và không kém phần thử thách.
Không qua trường lớp, cũng không phải là định hướng ban đầu, bản thân Lu Hà đã có cơ duyên được tiếp cận với máy ảnh. Từ đó mình nhận ra bản thân thật sự thích thú với nghệ thuật và nhận nhiều lời khen từ bạn bè và đó là động lực để tạo nên Lu Hà của ngày hôm nay.
Hồi trước nhà mình cũng không thuộc phải dạng có điều kiện nên Uyên chọn con đường sư phạm mỹ thuật để tiết kiệm kinh phí cho gia đình. Sau đó từ từ mình mới bén duyên được với nhiếp ảnh và theo đuổi từ lúc đó.
Bí quyết tạo nên những bức ảnh mang thương hiệu cá nhân của Lu Hà chính là thời gian. Mỗi ngày bản thân mình được cọ xát với thực tế, tự tay chụp những bức ảnh thì sẽ phát hiện được nhiều vấn đề hay lỗi sai cần phải khắc phục.
Mình không nản chí ngày ngày "mài dũa" cho vấn đề chưa hoàn thiện. Để ngày mai sẽ là phiên bản tốt hơn hơn hôm qua, dần dần như thế thời gian và sự trải nghiệm dạy cho bản thân Lu Hà nhiều bài học đắt giá.
Có thể ảnh của Lu Hà không đẹp bằng người khác, nhưng nó là của riêng bản thân mình tạo ra một giá trị, một vẻ đẹp trong từng tác phẩm. Uyên thừa nhận cần phải học hỏi từ những người anh, chị đi trước. Tiếp nhận những thứ mình cần, và chắt lọc nó để kết tinh thành một sản phẩm mang đậm nét cá nhân.
Không phải chuyên chụp về những thứ cao xa, huyền ảo bản thân mình chú trọng vào những bức ảnh mang giá trị và thông điệp hay những điều đơn giản, giản dị ở xung quanh cuộc sống đời thường.
Tất nhiên trên hành trình trở thành Photographer sẽ có nhiều chông gai và thách thức, một trong số đó là gia đình. Không phải người trẻ nào quyết định tự lập cũng nhận được sự ủng hộ từ ba mẹ.
Trong khoảng thời gian đầu ba mẹ cũng có cấm cản vì một thân lên thành phố lập nghiệp phải đánh đổi khá nhiều thứ. Ba mẹ ở quê thì cứ nghĩ Uyên thích đi chụp thôi, chứ không phải là theo nghề. Bỏ dưới quê lên Sài Gòn, mẹ Uyên rất ghét, cực kỳ ghét, khi mà đặt chân lên Sài Gòn là phải đánh đổi nhiều thứ, để được dấn thân vào đây để có được ngày hôm nay.
Trước những sự cấm đoán, bản thân mình chọn cách hành động để chứng minh con đường mà bản thân mình lựa chọn là hoàn toàn chính xác. Có thể hiện tại chưa được thành công và nổi tiếng như anh chị trong nghề, nhưng đến hiện tại Lu Hà vẫn mang trong mình một thương hiệu cá nhân được nhiều người đón nhận.
Phá vỡ mọi định kiến với những chuẩn mực riêng của Lu Hà
Chắc hẳn mọi người đã quá quen với hình ảnh những anh Photographer cùng những chiếc máy với kích cỡ khủng để tác nghiệp nhưng nhưng mình khẳng định nữ Photographer cũng có lợi thế riêng.
Bản thân Uyên nghĩ mình sẽ có cách giao tiếp mềm mại hơn, hay chụp hình gợi cảm nghệ thuật cho một bạn nữ thì mình sẽ có lợi thế hơn, đối tượng khách hàng nó sẽ đa dạng hơn."
Vậy tự hỏi những Photographer có từng cảm thấy hối hận khi theo đuổi đam mê hay không?
Chắc chắn là không!
Cột mốc đáng nhớ trong sự nghiệp của Lu Hà với tác phẩm "Tất cả đều cháy trừ lồng ngực của Hà" được mọi người đánh giá cao nhưng cũng nhờ cái sự may mắn nên Uyên mới bắt những khoảnh khắc đáng giá nghìn vàng như thế.
Năng lực chắc chắn là của riêng bản thân Nhã Uyên! Nhưng nhờ may mắn, những thứ vũ trụ ban tặng thì mới đẩy cái tên Lu Hà lên đến vị trí hiện tại.
Nguồn: TH&PL