Cuối cùng thì cũng kết thúc 12 năm ăn học vất vả, tôi vui lắm vì đã được giải thoát và tự do bay nhảy, nhưng tôi đâu biết... chỉ có nơi đó mới là "thiên đường".
Ngày còn nhỏ thì thích được lớn, ngày còn là học sinh thì thích làm sinh viên, ngày còn là sinh viên thì thích làm nhân viên để đi lao động và kiếm tiền.
Nhưng sau tất cả, khi đã trải qua đủ mọi bậc thang của cuộc đời, chúng ta chỉ kịp nói lên hai chữ "giá như" có thể ở lại với danh phận cũ lâu hơn một tí nữa... vì càng lớn cuộc sống càng khắc nghiệt.
Khi tiếng chuông báo hiệu giờ làm bài môn Tiếng Anh kết thúc, cũng là lúc kì thi Đại học kết thúc! Những đứa học sinh chính thức bị tước đi danh phận học sinh, không biết nên vui hay buồn, chỉ biết làm cảm giác ấy khó tả lắm, bởi vì...
1. Sau khi tốt nghiệp THPT thì lại cảm thấy được đi học vẫn là hạnh phúc nhất.
2. Thi Đại học có thể chính là trạm xe cuối cùng của tuổi trẻ, là cuộc cạnh tranh công bằng duy nhất trong cuộc sống, cũng có thể là lần cuối cùng, là thời khắc cách giấc mơ gần nhất của mỗi người.
3. Bước ra khỏi phòng thi Đại học, tôi thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng xong, nhưng cũng nặng gánh nhiều âu lo phía trước. Chẳng biết đam mê cụ thể là gì, nếu không còn là học sinh nữa, mình sẽ là gì đây?
4. Khoảnh khắc tiếng chuông của kì thi cuối cùng vang lên, cũng là lúc tôi ngẩng cao đầu mà nói với chính mình rằng: "Cậu giỏi lắm, kiên cường nhiều lắm, cảm ơn vì đã luôn cố gắng".
5. Tôi nhớ thầy cô cấp 3 của mình, những người đã đồng hành cùng chúng tôi thâu đêm suốt sáng để giải đáp cho những câu hỏi ngớ ngẩn vì "kiến thức hổng". Liệu ở Đại học hay ở ngoài dòng đời kia, có ai tận tâm với chúng tôi như vậy nữa không?
6. Cấp Ba rất nhỏ, thi Đại học xong, bị ném ra xã hội mới biết thế giới ngoài kia vô cùng to lớn. Nhưng cấp Ba có thể là hàng rào bảo vệ cuối cùng của bạn. Từ cổng trường bước ra, không thể trở lại.
7. Thi Đại học xong chính là những ngày học chuyên nghiệp vào một ngành nhất định rồi. Không ai sẽ lại ép bạn học thuộc thơ văn, thuộc từ vựng, học đồ thị, học sơ đồ điện lưu, nguyên tố hóa học,... Nhưng có lúc nhớ lại, bỗng nhiên cảm thấy bạn của khi ấy siêu giỏi luôn!
8. Có những thầy cô cấp 3 làm mình rất ghét, nhưng kể từ giờ phút này, mình và họ cũng chẳng liên quan gì nhau nữa rồi. Rất muốn nói cảm ơn và xin lỗi họ thật nhiều.
9. Những người bạn cùng bàn của tôi, bây giờ không còn được ngồi cạnh nhau như vậy nữa. Năm tháng đó, năm tháng thân thương không bao bao giờ trở lại được.
10. Chỉ đơn giản là, những đứa bạn mà mỗi ngày bạn nhìn đến muốn đấm cho vài phát giờ cũng khó gặp nhau rồi, là những buổi chào cờ đầu tuần nhàm đến phát chán để rồi cả 4 năm đại học không một lần được chào cờ và hát Quốc ca, là những bộ đồng phục, sơ vin, phù hiệu khó chịu ngày ấy giờ chỉ còn là kỉ niệm, là một hồi ức đẹp mà khi chia xa rồi mới thấy nó đẹp đến nhường nào.
Có lẽ, cấp 3 chính là tiếc nuối của tuổi thanh xuân, chỉ trách là tại sao lúc rời khỏi không quay lại nhìn lấy dù chỉ một lần. Nhưng chúng ta, ai rồi cũng cần phải lớn và bước tiếp chặng đường phía trước, hãy cứ giữ lại những hồi ức như một kỉ niệm đẹp ở mãi trong tim để mỗi khi nhớ lại cũng tự trầm trồ rằng: "Mình cũng đã có những năm tháng học sinh đẹp đấy chứ!"
Nguồn: TH&PL