Đôi khi có những phút giây tại thành phố này ta chưa bao giờ trân trọng nhưng đến khi mọi thứ rơi vào sự im lặng ta mới thấy hối tiếc những ngày đã qua.
Họ nói về mọi thứ của Sài Gòn, họ bất giác nhớ sự nhộn nhịp nơi đây và những thương xót cho thành phố ngày "mắc bệnh". Nhưng sau tất cả mọi thứ đọng lại trong trí nhớ của cư dân thành phố vẫn chính sự là hối tiếc cho những điều mà bản thân đã vô tình bỏ lỡ trong những ngày hối hả, để rồi tự chất vấn: Nếu biết đó là "lần cuối" ở Sài Gòn, tôi sẽ?
Ngắm nhìn thành phố với nhịp sống hối hả
Nhiều người Sài Gòn đến lúc này vẫn nghĩ những ngày tháng vừa qua chỉ là một giấc mơ dài bởi lẽ mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng và bất ngờ, càng không ai nghĩ rằng thành phố hoa lệ và nhộn nhịp này lại có những đêm dài chìm trong bóng đêm im lặng như thế.
Có những điều đã từng rất bình thường nhưng giờ đây lại hiện hữu một cách rõ rệt trong nỗi nhớ của những trái tim trót say mê thành phố.
Người ta luôn nói với nhau rằng sống ở Sài Gòn rất khó để tìm thấy những ngày bình yên, đúng là như vậy bởi Sài Gòn vốn luôn ồn ào và náo nhiệt bất kể ngày đêm. Những buổi chiều tan tầm với lòng trống rỗng hòa mình vào dòng người cùng tiếng còi xe inh ỏi, những thanh âm hỗn tạp từ khắp mọi nơi văng vẳng bên tai hay những cơn mưa bất chợt ào ạt…nhưng những điều này lại làm nên một cuộc sống vốn có của Sài Gòn.
Những điều góp nhặt vốn rất đỗi đời thường của chính nơi đây lại làm nên một Sài Gòn với biết bao tình yêu thương, nói đến thành phố này nó vốn cũng chỉ là một khu vực đông dân cư nhưng cốt lõi vẫn là nhịp sống của con người nơi đây. Dường như tất cả mọi thứ với họ chưa bao giờ là đủ nên vẫn luôn miệt mài lao động và làm việc để rồi tạo nên Sài Gòn với những ngày hối hả, vội vàng.
Đi la cà khắp các con phố để ăn uống
Thành phố với đa dạng ẩm thực mà nhìn đâu cũng là đặc sản, những ngày giãn cách vì dịch bệnh ai cũng mang trong mình sự thèm thuồng với vô vàn những món ăn. Đôi khi đó chẳng phải những món ăn cao sang hay đắt tiền mà đơn giản chỉ là những món ăn được bày ở vỉa hè, con hẻm của thành phố vì đây mới chính là đặc trưng riêng của Sài Gòn.
Người ta lưu luyến cái hương vị đó cũng chính từ sự thân thiện và hiếu khách của các cô chú bán hàng, bất kể có mệt nhọc thì vẫn nở nụ cười chào mời các thực khách. Đó đôi khi lại gắn liền với nhiều kỷ niệm của người trẻ với Sài Gòn, là những đêm khuya ngồi quán hủ tiếu gõ, ngày cuối tuần ở quán nước bệt ven đường hay cả hương vị bánh tráng trộn từ các gánh hàng rong…
Có thể những món mà chúng ta đã từng ăn qua hôm đó lại chính là lần cuối cùng được thưởng thức sau chuỗi ngày giãn cách vì dịch bệnh. Giờ đây, chắc có lẽ đó không còn đơn thuần là những lần ăn uống để giải quyết cơn đói mà là nỗi nhớ khôn nguôi của nhiều người dân Sài Gòn, mọi thứ chỉ còn được hiện hữu trên những bức ảnh, những dòng trạng thái bất giác trong đêm khuya.
Tụ tập hội bạn thân để "hẹn hò"
Ở Sài Gòn mà không có bạn quả thật có phần rất cô đơn bởi sau những ngày dài bon chen và chật vật với những áp lực của cuộc sống việc có được những người bạn cho ta sự tin tưởng và có thể cùng nhau tâm sự quả thật là một điều rất tuyệt vời.
Thậm chí, chẳng cần phải quá đi sâu vào cuộc sống của nhau mà chỉ cần cùng xuất hiện trong các cuộc vui để cuộc đời thêm nhiều điều tươi mới và lạc quan.
Chúng ta đã từng có những cuối tuần rất lười chẳng muốn đi đâu, liên tục từ chối những cuộc hẹn từ bạn bè để rồi sau những ngày chỉ ở nhà thì lại nhớ Sài Gòn những ngày tháng trước đó, "thèm" cái cảm giác được tụ tập bạn bè đi chơi đến tận khuya hay cùng nhau tám chuyện xuyên suốt về mọi thứ trên đời.
Nhiều bạn trẻ vốn đã quen với nhịp sống nhộn nhịp và ồn ào của thành phố nay phải ở nhà trong suốt thời gian dài khiến nhiều người cảm thấy chán nản và nhớ đến kỷ niệm khó quên với Sài Gòn cùng những người bạn thân, tất cả giờ đây chỉ còn là vài dòng tin nhắn, những cuộc gọi và những lời hứa hẹn sẽ cùng nhau đi "hẹn hò" khi Sài Gòn hết dịch.
Sẽ chẳng còn nói ghét Sài Gòn với nhiều lý do
Chúng ta đã từng vì những điều mà bản thân không mong muốn mà có thái độ bực tức với thành phố. Những lần va quẹt xe trên đường mang đầy sự khó chịu, buổi chiều tan làm trời bất chợt mưa rồi nhanh chóng tạnh hay những ngày kẹt xe từ con phố này đến góc hẻm khác mà đâu đâu cũng toàn mùi khói bụi cùng tiến còi xe inh ỏi.
Đôi khi có những thất bại và vấp ngã của chính chúng ta nhưng vẫn đổ lỗi cho thành phố và cho rằng Sài Gòn luôn khắc nghiệt với con người, rồi cũng chẳng biết từ bao giờ người ta có hàng ngàn lý do để chán ghét vùng đất này. Nhưng chúng ta lại không nhận ra rằng Sài Gòn chưa từng bỏ rơi ai, chỉ cần ta biết sống có trách nhiệm và tích cực để tạo nên những điều ý nghĩa thì nơi đây sẽ luôn sẵn sàng mở lòng với con người.
Nội dung liên quan
Sau tất cả thì những ngày tạm dừng mọi việc để ngắm nhìn sự vắng lặng của Sài Gòn ta mới thấy hóa ra nơi đây vẫn tồn tại rất nhiều điều tươi đẹp. Đó là nỗi nhớ về những ngày thành phố ồn ào trong sự bình yên, những con người vốn chẳng quen biết nhưng vẫn đồng lòng dìu nhau đi qua mùa dịch, hàng trăm ngàn suất ăn miễn phí được phân phát mọi nẻo đường, những chuyến xe cung cấp oxy xuyên đêm… Chỉ có như vậy ta mới nhận ra giá như bản thân chưa từng nói ghét thành phố này.
Nguồn: TH&PL