Không trọn vẹn vì dịch Covid-19 đã lấy đi quá nhiều người phụ nữ của chúng ta.
20/10 hôm nay, hãy cảm thấy may mắn khi gần ngay bên cạnh bạn vẫn còn đó bóng hình của những người phụ nữ thân quen để bạn nâng niu và trân trọng. Đó là người bà, người mẹ, người vợ,... hay bất kì người phụ nữ nào bạn quen biết. Vì chí ít, bạn không phải đau lòng hay nén nước mắt để nhớ về người họ - những người đã mất vì Covid-19.
"Kể từ ngày mẹ mất, gia đình mình chẳng ngày nào có tiếng cười"
"Không có nỗi đau nào lớn bằng nỗi đau mất người thân", tôi từng nghe rất nhiều người nói như vậy và dĩ nhiên không ai muốn trải qua rồi mới hiểu cảm giác nó đau như thế nào. Nhưng bằng một cách vô tình nào đó, cơn sóng Covid-19 quét qua và "cướp" đi rất nhiều những người thân yêu của chúng ta, trong đó có bóng hình của những người phụ nữ.
Covid-19 đã bắt rất nhiều "nếm trải" cảm giác mất người thân theo cách tàn khốc nhất: không thể bên cạnh, cũng chẳng thể thấy trọn vẹn hình hài. Thứ họ nhận lại được chỉ là một dòng báo tử và hũ tro cốt sau vài ngày được đưa đến tận tay.
Ai đó từng thắc mắc: "Nếu trên đời này không có phụ nữ thì thế giới sẽ như thế nào?", chẳng ai dám tưởng tượng, chỉ biết rằng nó sẽ rất hỗn loạn. Như cách Minh Hiếu - cậu sinh viên năm cuối tại TP.HCM - đã kể cho tôi nghe rằng: "Kể từ ngày mẹ mất, gia đình mình chẳng ngày nào được yên ấm".
Hiếu kể, mẹ cậu mất cách đây một tháng tại bệnh viện Chợ Rẫy vì Covid-19. Ngày nhận tin báo, cậu như chết lặng đi. Sau hơn 1 tháng, đến giờ cậu bạn vẫn chưa tin rằng mình đã mất mẹ. Một điểm khuyết rất lớn trong gia đình mà chẳng có ai thay thế được.
"Gia đình mình kể từ ngày đó chẳng còn tiếng cười nữa, mọi thứ trong nhà cũng lộn xộn đi... mình rất khó khăn để vực dậy tinh thần một chút, để hoàn thành nốt khoá luận cuối kì để còn tốt nghiệp. Mình đã tưởng tượng rất nhiều đến ngày tốt nghiệp và có mẹ, cho ba cùng chụp hình vui mừng. Nhưng giờ chắc không thể nữa rồi, mình chỉ biết cố phần còn lại để mẹ được vui ở nơi nào đó..." - Hiếu tâm sự.
Không chỉ riêng Hiếu, mà còn đâu đó có rất nhiều những đứa trẻ "ăn chưa no, lo chưa tới" đã phải gánh chịu một nỗi đau quá sức chịu đựng. Mẹ mất vì Covid-19 đã hơn một tháng, em Quế Anh (9 tuổi, ngụ Q.1, TP.HCM) được hàng xóm nhà đối diện đón về nuôi dưỡng. Nhiều lần không kìm được nỗi nhớ, bé gái mồ côi nhìn sang nhà cũ gọi "mẹ ơi" khiến ai nhìn thấy cũng đau xót tâm can.
Mất vợ vì Covid-19, những người chồng thêm nặng gánh trên vai
Gọi là nặng gánh trên vai vì giờ đây họ không chỉ làm cha mà còn làm mẹ của những đứa con chưa kịp lớn. Nỗi đau mất vợ chưa kịp nguôi ngoai đã phải mạnh mẽ đứng dậy để làm "trụ cột" duy nhất cho gia đình. Nhiều người chồng như mất đi một nửa cuộc sống còn lại vì vợ đã ra đi mãi mãi vì Covid-19
Nhớ lại ngày 21/9, khi đang chuẩn bị cho con út gần 3 tuổi ăn sáng, anh Trương Minh, sinh sống tai quận 1, TP.HCM nhận được cuộc điện thoại của Trung tâm Hồi sức Covid-19 của Bệnh viện Bạch Mai báo 14h30 chiều đến nhận lại các kỷ vật của vợ, vợ anh đã mất ngày 24/8.
"Trước khi bệnh chuyển nặng, cô ấy nói với tôi rất nhiều, trong đó có việc cố gắng lo cho các con ăn học đến nơi đến chốn và có cuộc sống đầy đủ. Tôi không nghĩ, vợ có thể ra đi nên không để ý. Tối 23/8, vợ vẫn gọi điện thoại nói chuyện với tôi. Giọng cô ấy lúc đó rất yếu. Ngày hôm sau, cô ấy mất" - anh Minh khóc nhớ lại.
Anh Minh cho biết hôm nhận tin vợ mất, con thứ của vợ chồng anh đang ở cùng bà nội. Trong nhà có anh, con lớn và con trai út. Chấm dứt cuộc điện thoại với nhân viên y tế, anh hoang mang, chỉ biết ôm con khóc."Hai con lớn của tôi có thể tự chăm sóc được rồi, bé nhỏ không biết gì cả. Cũng may, con bám tôi hơn mẹ".
Hay như câu chuyện của chú Hùng (58 tuổi) và hiện đang sinh sống tại TP.HCM cũng phải nén đau những giọt nước mắt khi nhắc về người vợ quá cố của mình. Đêm 22/7, sau nhiều ngày sốt, vợ ông Hùng trở nặng. Nỗ lực gọi xe cấp cứu bất thành, hai cha con dùng xe máy chở bà đến bệnh viện nhưng không có nơi tiếp nhận. Trở về trong bất lực, gia đình đã cầu cứu cơ sở y tế ở phường, nhưng sáng hôm sau, bà không qua khỏi.
"Trước đây, mỗi lần tôi hay thằng Hiển bệnh đều có vợ tôi chăm sóc. Giờ thì hai cha con phải tự chăm lo cho nhau", ông Hiển nhìn quanh căn nhà không hiện diện hình dáng người phụ nữ, nỗi buồn nén lại sâu trong mí mắt như không thể thốt thành lời.
Hôm nay 20/10, đã có rất nhiều người không thể gửi trao đi những lời chúc tốt đẹp, những món quà ý nghĩa hay đơn giản là một cái ôm chân thành cho những người phụ nữ xung quanh mình. Với nhiều người, 20/10 năm nay là một ngày không trọn vẹn và cả nhiều năm sau đó nữa...
Dịch bệnh, không biết sẽ còn đi cùng với con người bao lâu nữa nhưng đã đến lúc chúng ta hãy học cách yêu thương, trân trọng cuộc sống nhiều hơn. Đặc biệt là những người phụ nữ xung quanh mình, vì chẳng ai biết đường Covid-19 rồi sẽ ghé thăm và lấy đi của chúng ta những gì nữa.
Nguồn: TH&PL