Sự sợ hãi bao trùm, khiến chúng ta lo lắng, bất định, như bước đi trong một khu rừng vào ban đêm một mình.
Hơn hai mươi năm trước, tôi đang đi bộ xuyên Tây Ban Nha trên Camino de Santiago, con đường hành hương cổ kính. Một chiều khi đi ngang qua cánh đồng lúa mì đã cắt dưới cái nắng chói chang, tôi khuỵu gối xuống và bắt đầu nức nở.
Tôi nguyền rủa tín ngưỡng mình vẫn luôn nửa tin nửa ngờ, yêu cầu một câu trả lời cho việc cảm thấy yếu đuối và cô đơn đến mức này. Lê bước tiếp trong sáu giờ đồng hồ để đến ngôi làng tiếp theo, tôi tìm thấy một chiếc giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau trở lại con đường mòn, tôi cảm giác mình đã quên gì đó. Dừng lại và kiểm tra hành lý của mình, hai lần, nhưng không hề có gì bị thiếu hay mất. Một giờ sau, tôi nghỉ ngơi bên cạnh một nhà kho, ăn nhẹ với pho mát và một ổ bánh mì.
Khi ấy, tôi mới nhận thức mình nghe thấy tiếng chim kêu, rõ ràng và trong trẻo. Những màu sắc xung quanh đồng thời hiện lên thật rõ nét, màu xám cháy của đất, màu đỏ rực của chiếc máy kéo gần đó. Sau đó, tôi chợt nhận ra - những gì tôi đã quên, những gì tôi bỏ lỡ. Đó là sự sợ hãi.
Bước vào năm dương lịch thứ ba dưới đám mây của dịch bệnh Covid, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về nỗi sợ hãi, cơn đói, sự mất ổn định, cũng như cách chúng ta cần sức mạnh từ việc xê dịch.
Bất chấp những khẩu hiệu, rất nhiều người tôi biết đã cảm thấy rất đơn độc, bị cô lập, bị mắc kẹt và rất sợ hãi. Nỗi sợ dường như là điểm chung của các dịch bệnh. Và không ai tôi quen biết phản ứng tốt khi tiếp xúc lâu với nỗi sợ hãi. Khi các biến thể của virus tăng về số lượng, có vẻ như chúng sẽ ở lại với chúng ta, ở dạng ít đe dọa hơn. Nhưng nỗi sợ của chúng ta vẫn còn đó khi tiến vào trạng thái bình thường mới.
Nỗi sợ này cần được giảm thiểu. Vì nó là một kẻ thù xảo quyệt và nguy hiểm, một kẻ săn mồi tinh vi và có thể ăn mòn con mồi từ từ. Không hề khác với loại virus chúng ta đang chiến đấu, nỗi sợ luôn đột biến và tìm cách để ở lại càng lâu càng tốt. Có lẽ đây cũng là lý do nhiều nơi còn rón rén với việc mở cửa, và chính chúng ta ngại ngần trước những chuyến đi xa.
Nhà văn du lịch vĩ đại Paul Theroux nói rằng "du lịch là sự lạc quan trong hành động." Đối mặt với những hạn chế luôn thay đổi, các giao thức thử nghiệm phức tạp và khó hiểu cũng như thông điệp không nhất quán, khách du lịch ngày nay cần tất cả sự lạc quan họ có thể thu thập được. Nhưng thời kỳ dịch bệnh cũng đã tạo ra cho chúng ta khả năng thích ứng cao - một phẩm chất lý tưởng để lên đường.
Vào mùa hè, với mong muốn xoa dịu nỗi sợ hãi đã tích tụ trong tôi về dịch bệnh, tôi lại đi bộ xuyên Tây Ban Nha trong một tháng trên Camino de Santiago, lần này là cùng với cậu con trai 19 tuổi. Cảm giác giải phóng cả hai chúng tôi được trải qua thật sâu sắc. Du lịch vẫn có sức mạnh khiến ta kinh ngạc, thích thú, và quan trọng nhất ngay bây giờ, góp phần xóa tan nỗi sợ hãi.
Có thể thật phản trực giác khi rời bỏ những gì quen thuộc và an toàn để dấn thân vào những điều chưa biết để thoát khỏi nỗi kinh hoàng trong cuộc sống, nhưng đó chính xác là những gì đã giải thoát cho tôi. Ngồi trên ghế luôn dễ hơn là đứng dậy. Nhưng có lẽ đã đến lúc, với các biện pháp bảo vệ thích hợp, chúng ta nên lên đường.
Nguồn: TH&PL