Dịch bùng phát, anh chàng 9X đã chọn rời nhà và đi tình nguyện hỗ trợ chống dịch suốt ba tháng qua, "bao giờ hết dịch thì mình về".
Rời nhà từ thành phố Buôn Mê Thuột vào Sài Gòn từ những ngày giữa tháng 6, Ngọc Tân tham gia vào công tác hỗ trợ chống dịch, góp chút sức lực vào công việc chung của toàn thành phố.
Khác hẳn với những tình nguyện viên khác, Sài Gòn không phải là mảnh đất của sự gắn bó, của năm tháng tuổi trẻ đối với anh chàng 9X, Tân ở Buôn Mê và chỉ ghé thành phố vài lần cùng bạn gái.
Nhưng khi dịch bùng phát, anh chàng đã sẵn sàng chọn rời nhà và đi tình nguyện hỗ trợ chống dịch suốt ba tháng qua, "bao giờ hết dịch thì mình về".
"Đi thì không sợ, nếu sợ mình đã ở lại nhà rồi"
Sau khi điền đơn tham gia tình nguyện tại TP.HCM, Ngọc Tân hay còn gọi là Quang Nhỏ, cái tên được bạn bè đặt cho đã vác balo lên và đi. Anh chàng tham gia cùng với Quận đoàn từ ngày 18/6 rồi luân chuyển nhiều vị trí, hỗ trợ công việc khác nhau suốt thời gian dài vừa qua.
Tân kể với về những ngày ở Sài Gòn, gắn bó với nơi này và nao lòng, buồn nhiều khi thấy thành phố lặng im như thế này, có hôm cũng không kìm nổi nước mắt khi thấy người dân đang đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết.
Ngày trước khi đến Sài Gòn, việc của cậu bạn là ghé thăm những người bạn, dạo quanh thành phố, quay clip và là một dân phượt khám phá mảnh đất ồn ào, kẹt xe này. Tháng sáu qua, Tân cũng có chuyến phượt đến Sài Gòn nhưng đặc biệt và đáng nhớ nhất ở tuổi 22 của chàng trai.
Cậu bạn gắn bó với công việc truy vết, lấy mẫu cùng đội hình, sau đó cậu bạn đi trực chốt. Thời gian sau này khi nhân lực cung cấp Oxy đến nhà F0 rất thiếu, cậu bạn đã xin chuyển việc, và làm công việc này suốt 2 tháng vừa qua.
"Lúc đầu mình xuống Sài Gòn thì mình đi lấy mẫu cùng mọi người, sau một thời gian thì mình chuyển qua hỗ trợ cung cấp oxy, đi phân phát lương thực và cái gì cần mình cũng làm, không ngại việc gì cả". - Tân cho biết về công việc tình nguyện của mình.
Khi được hỏi về lý do tham gia tình nguyện chống dịch cậu bạn cũng chẳng lý giải quá rõ ràng về việc làm của mình. Tân chỉ biết là mình cần đi, việc mình đi tham gia là đúng, là điều cần thiết lúc bấy giờ. "Mình cảm thấy cần đóng góp một chút sức lực nhỏ bé của mình vào công cuộc đẩy lùi dịch bệnh, thế là mình nói với ba mẹ và nhận được sự ủng hộ từ gia đình, bạn bè. Mình đi thôi, không nghĩ nhiều lắm đâu" - Tân chia sẻ.
Tân cũng trải qua những khó khăn nhất trong việc di chuyển khi thành phố siết chặt giãn cách, giấy tờ đi đường cũng đã có chút gián đoạn trong công việc của Tân thời gian ngắn. Điều kiện sinh hoạt, tiếp xúc liên tục với F0, mọi thứ khác hẳn chẳng giống ở nhà nhưng cậu bạn không lo nghĩ gì về điều đó, luôn động viên bản thân mình "đi thì không sợ, nếu sợ thì đã ở nhà".
"Có những đêm mình không ngủ được.."
Suốt chặng đường gần 3 tháng vừa qua, Tân đã có những ngày nhiều niềm vui nhưng cũng tránh khỏi những giọt nước mắt. Trong một ngày đi làm nhiệm vụ, trời Sài Gòn mưa lớn, Tân đi cung cấp oxy cho người dân đang cần.
"Hôm đó mình không thể nào quên được, mình đem oxy đến nhà F0, bệnh nhân đó đã xin ở lại nhà thêm chút nữa khoan hãy đến bệnh viện. Nhưng mọi thứ chuyển biến quá nhanh, bệnh nhân đã ngất và mất trên tay mình. Mình lặng người ngay lúc ấy, chẳng biết phải làm gì tiếp theo, đó là một đêm khó ngủ với mình".
Công việc đều đặn mỗi ngày từ 7h sáng còn giờ kết thúc công việc chẳng cố định, có hôm cậu bạn phải di chuyển liên tục từ nơi này sang nơi khác, đến khi ngã lưng xuống giường thì đã 3, 4h sáng.
Bệnh nhân nhiễm Covid-19 thì rất khó thở, ho, đau trong người, bởi vậy khi mình chuyển bình oxy tới kịp thời thì cơn đau và cơn khó thở của họ sẽ giảm bớt đi. Tân cảm thấy việc kịp thời chuyển bình oxy đến cho họ như góp phần giúp họ vượt qua nghịch cảnh trong phút giây ngặt nghèo.
Từ những ngày hỗ trợ tại bệnh viện Thu Dung (Hóc Môn) đến việc tình nguyện viên chở bình oxy, những ngày vui khi thấy bệnh nhân được xuất viện, kịp thời đưa oxy đến nhà cho bệnh nhân. Nhưng Ngọc Tân có những ngày nặng lòng khi thấy đồng đội của mình, người sát cánh bên mình đã dương tính với Covid-19.
"Những hôm nghe tin đồng đội của mình không may dương tính, lúc đó mọi người hoang mang mình cũng sợ, lo lắng cho anh em của mình, Chẳng biết làm gì khác, chỉ động viên tinh thần và hẹn ngày nhìn thấy mọi người trở lại với công việc, cùng mình chở từng bình oxy đến với mọi người đang cần".
Những giọt mồ hôi, có hôm còn chẳng kịp uống nước nhưng lại thêm phần động lực để tiếp tục công việc khi nhận được đôi dòng cảm ơn, những tin nhắn từ bệnh nhân, người nhà của họ đã giúp Tân tiếp tục với công việc này, chưa bao giờ có ý định dừng lại.
"Khi nào mình dừng lại, thì chắc chắn lúc đó Sài Gòn đã ổn, không còn ai cần mình nữa thì mình yên tâm rời thành phố".
Nguồn: TH&PL