Có những ngày cuối năm lặng lẽ kết thúc, bế giảng mùa covid không làm lễ, không tổ chức prom, tất cả chỉ qua màn hình laptop, smartphone.
Những ngày cuối tháng năm sẽ càng trở nên da diết hơn với nhành phượng đỏ, lớp học khép dần lại, những đứa trẻ lớp 12 nói xa nhau. Buổi bế giảng cuối cùng, dòng chữ ký viết vội lên áo dài, cái ôm cùng những giọt nước mắt trước khi chúng ta trưởng thành ở một chân trời mới.
Nhưng dịch bệnh bùng phát, Covid-19 xuất hiện trở lại đã làm vơi đi những điều quen thuộc mỗi mùa bế giảng. Không còn những buổi tổng kết năm, trưởng thành và cả những đêm prom đầy màu sắc nữa, giờ phút này chỉ còn nhìn nhau và chia xa qua màn hình laptop và smartphone....
Thầy cô chẳng bao giờ nói dối chúng ta, ba năm cấp ba thấy thế mà trôi qua nhanh lắm, 12 năm học cứ lặng lẽ kết thúc mà chẳng chờ đợi một ai. Rồi ai cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ khoác lên mình chiếc áo tốt nghiệp và chạy đi tìm đến những chặng đường tiếp theo, chân trời mới nơi giảng đường đại học đang đợi chờ mỗi người. Dù đã từng rất chán ghét những ngày vật lộn với bài tập, sách vở, thét gào vì thi cử, áp lực cho bao câu chuyện chọn ngành, chọn trường,...nhưng chắc chắn chẳng ai thể phủ nhận được rằng những kỷ niệm mình từng có thời học sinh, nghịch phá nô đùa bên mái trường cấp ba luôn mãi là kỷ niệm đẹp và tuyệt vời nhất.
Chợt nhận ra D-day đếm ngược đến ngày thi đại học trên góc lớp cứ thế mà vơi dần, ngày thi đã cận kề trước mắt, ngày xa nhau cũng cứ thế đến gần hơn đối với đám học trò năm cuối cấp. Nghĩ về buổi chào cờ cuối cùng hát thật to, thật nghiêm túc một lần bài quốc ca, nhìn xung quanh ngôi trường đã gắn bó suốt ba năm qua lần cuối trước khi chia xa. Nhìn đứa bạn ngồi trên mình nay buồn vui thế nào, vậy mà chẳng kịp làm gì thì covid lại xuất hiện, phá hỏng hết những dự định, bế giảng chỉ còn là câu chuyện dở dang chưa được bắt đầu.
Lễ bế giảng cuối cùng trong đám trẻ 2k3 không còn cảnh xếp hàng và nô đùa nhau từ sáng sớm, không còn thấy tà áo trắng thướt tha của mấy đứa con gái, không còn được nghe tiếng học sinh gọi nhau í ới chụp ảnh chung và… cũng không còn được nhìn cảnh các cô cậu học trò ký áo cho nhau và ôm ấp gửi lời yêu thương cho lần cuối bên nhau. Có lẽ những thứ ấy chỉ còn là khoảnh khắc khi ta gặp màn hình máy tính xuống.
Cứ ngỡ mọi thứ sẽ diễn ra bình thường, những ngày cuối tháng năm sẽ sống thật trọn vẹn thời cấp ba. Nhớ hôm trước dịch, hôm đó cũng giống như bao ngày bình thường khác, giáo viên cứ thế dạy còn đám học trò cứ thế ngủ dài trên bàn học, ầm ầm kéo nhau xuống căn tin giờ ra chơi...Bình thường đấy thôi, ừ thì đằng nào mai cũng lại đến trường, mai học cũng chẳng muộn, vậy mà cái “ngày mai” vẫn bắt đầu nhưng qua việc bật màn hình máy tính, mở ứng dụng zoom, google meet lên chứ không còn là bàn ghế, hay lớp học thân quen.
Bộ đồng phục quen thuộc mặc suốt ba năm qua giờ cũng nằm yên trong góc tủ, nó nhanh hơn cả so với dự định của đám 12. Cũng là bộ đồng phục, sơ mi trắng quần đen ấy, cũng là chiếc áo dài trắng năm nào hí hửng được mặc lần đầu. Ba năm trước cầm chúng trên tay với bao ước mơ, hoài bão về một cấp ba thật tuyệt vời. Vậy mà giờ đây đã không còn được mặc chúng cho ngày kết thúc cấp ba mà đứa học trò não cũng trông mong, đợi chờ.
Hải Dương (học sinh lớp 12) chia sẻ rằng: “Mình nhớ về 2 buổi tổng kết đã trải qua, bao nhiêu nước mắt của anh chị đi trước, bao nhiêu chữ ký lưu lại trên áo nhau, những thứ đó làm mình vô cùng bồn chồn chờ đợi đến bản thân mình trải nghiệm khung cảnh chia tay đầy xúc cảm ấy. Ấy vậy mà điều không ai mong muốn lại ập tới, dịch bệnh lại một lần nữa làm trì hoãn những hoạt động của chúng ta, kéo theo đó cũng là sự hủy bỏ của những buổi lễ "đáng ra phải có" của đời học sinh”.
Cùng cảm nhận với Dương, cô bạn Hà Thanh cũng bảo rằng: “Mình đã có chút hụt hẫng không nghĩ nó lại xảy ra vào đúng lúc như thế này. Tụi lớp mình đã chuẩn bị tất cả cho cuộc vui cuối đông đủ mặt nhau. Nhưng tất cả đã lại phải gác lại, vì ai ai cũng phải một tinh thần chống dịch, diễn biến hiện tại vô cùng phức tạp. Mình có chút buồn, tiếc lắm nhưng cũng sẽ khó quên về những ngày cuối cấp lại gặp “cô vy”.
Có thể thấy bao nhiêu sự bồn chồn, nao nức gần như trở về con số 0, chia tay tuổi học trò, chia tay mái trường trong thầm lặng. Nếu nói cuộc chia tay thầm lặng này không buồn thì đó là một lời nói dối, bởi lẽ những giọt nước mắt chia tay quãng đời học sinh có lẽ là những giọt nước mắt tinh khiết nhất của cuộc đời con người, nó chứa đựng cả niềm vui lẫn nỗi buồn, chứa luôn cả kỷ niệm ba năm vô cùng tươi đẹp và nó còn là giọt nước mắt đánh dấu sự kết thúc của 12 năm đèn sách của học sinh.
Rồi những đứa trẻ 12 ấy đã ra trường một cách lặng lẽ không lễ trưởng thành, không buổi prom náo nhiệt, không có bộ kỷ yếu nhí nhố cùng nhau,. Ai cũng tiếc nuối vì không thể ôm lấy nhau ở thời khắc cuối cùng của quãng thời học sinh. Sân trường vắng lặng, lớp học không rộn ràng, “không ai khóc, không ai buồn bã, không ai có ý định uống say, chỉ muốn được chúc nhau, những lời chúc phúc và vài trò quậy phá bên nhau” vậy mà một dòng nước triều gọi là tuổi trẻ đã nhấn chìm tất cả những người trẻ bởi dịch Covid-19.
Giờ đây chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là đám trẻ ấy sẽ bước vào phòng thi, cầm bút vẽ nên bốn năm đại học theo cách riêng mình mà chẳng còn những gương mặt thân quen bên cạnh. mong các bạn bằng sự nỗ lực và cố gắng suốt thời gian vừa qua sẽ đỗ được nguyện vọng một của trường đại học mà mình khát khao được vào. Mong chặng đường phía trước các bạn sẽ chinh phục được nó, đạt được những mục tiêu bạn đã đặt ra cho bản thân mình. Mong đám trẻ mùa dịch năm ấy sẽ nhớ về một cấp ba đặc biệt đến nhường nào!
Nguồn: TH&PL