"Sự thiếu vắng này sẽ không chỉ tồn tại riêng ngày 8/3 thôi đâu, mà mỗi ngày đều cảm thấy có một khoảng trống gì đó rất là lớn trong lòng mình"
Kể với về nỗi đau của mình bằng một chất giọng khá lạc quan, không chút lạc giọng đi vì xúc động, Hiếu Minh mạnh mẽ đến bất ngờ, những tưởng anh đã trải qua nỗi đau mất mẹ từ những mấy năm trước. Nhưng anh chỉ vừa mới rời xa mẹ của mình cách đây 14 ngày... một khoảng thời gian khá chóng vánh để người ta nguôi ngoai nỗi đau mất người thân trong gia đình.
Ai đó từng nói, "Không có nỗi đau nào lớn bằng nỗi đau mất người thân", tôi từng nghe rất nhiều người nói như vậy và dĩ nhiên không ai muốn trải qua rồi mới hiểu cảm giác nó đau như thế nào. Hiếu Minh cũng không ngoại lệ, nhưng bằng một sức mạnh nào đó, anh đã học cách chấp nhận vượt qua nỗi đau và nhìn về sự thiếu vắng này như một kỷ niệm đẹp.
Và 8/3 năm nay, là một ngày lễ đầu tiên anh vắng mẹ...
*Bài viết thuật lại lời tâm sự của Hiếu Minh (28 tuổi), hiện đang sống và làm việc tại TP.HCM
Nhìn một cách khách quan nhất thì biến cố vừa qua là một mất mát lớn nhất trong cuộc đời của mình. Vì mình luôn tâm niệm rằng không có nỗi đau nào mà bằng nỗi đau mất mát gia đình. Nhưng sau khi đã trải qua cảm giác này, mình mới bắt đầu nhìn nhận nỗi đau theo chiều hướng nhẹ nhàng, tích cực hơn.
Một phần vì mẹ mình cũng đã bệnh từ lâu rồi, đến nay cũng đã 16 năm nên gia đình mình cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước... rằng sẽ sớm thôi, mẹ sẽ rời xa gia đình mình mãi.
Hỏi là có buồn không thì mình cũng đã buồn rất nhiều, cũng hay khóc mỗi đêm... Nhưng cả nhà cũng bảo nhau là không nên quá bi lụy quá để mẹ ra đi thanh thản. Với mình và cả gia đình mình nữa, chấp nhận điều đó rất nhẹ nhàng thôi. Mình chỉ nên để trong lòng chứ không thể hiện nỗi đau quá lớn.
Nội dung liên quan
Đây là năm đầu tiên mình không có 8/3 với mẹ...
Đó là một khoảng trống rất lớn đối với mình, vì thường khi đến 8/3, khoảng thời gian này mình sẽ về quê để làm một bữa tiệc nho nhỏ cho mẹ, nhưng năm nay mình đã không còn cơ hội để làm những điều đó cho mẹ nữa.
Sự thiếu vắng này sẽ không chỉ tồn tại riêng ngày 8/3 thôi đâu, mà mỗi ngày đều cảm thấy có một khoảng trống gì đó rất lớn trong lòng mình. Mình phải luôn tìm cách để tạm quên đi khoảng trống này, để mình không bị ảnh hưởng tâm lý nhiều quá.
Mình bắt đầu lao vào công việc để hạn chế nghĩ về nỗi buồn quá nhiều. Ngoài ra, mình sẽ tập trung vào những mục tiêu mà mình đã đề ra, những gì mình đã hứa với người thân và gia đình, vì tất cả những gì mình đang làm hiện giờ, đích đến đều hướng về gia đình của mình hết. Để mọi người có một cuộc sống tốt hơn... nhất là khi mẹ không còn là một chỗ dựa tinh thần cho gia đình nữa.
Vai trò của mẹ là một vị trí không thể nào thay thế được, chính xác mẹ mình là một nguồn cảm hứng rất là lớn đối với mình để mình có thể làm tất cả mọi thứ. Kể cả là công việc chính và các công việc liên quan đến nghệ thuật mình đang làm. Khi nghĩ đến mẹ mình luôn có rất nhiều cảm hứng. Một là ý tưởng để làm việc, hai là cảm hứng về động lực, mục tiêu để mình sớm đạt được những thành quả.
Thật sự mẹ có một vị trí không thể thiếu được nên bản thân mình phải cố gắng cân bằng khi mình đã mất đi một chỗ dựa tinh thần lớn như vậy.
Có hai câu nói của mẹ mà mình nhớ nhất. Một câu rất đơn giản thôi là "Cố lên! Cố lên". Câu nói ấy như một lời động viên của mẹ mỗi khi mình gặp chuyện không vui trong cuộc sống hay mất đi động lực để cố gắng. Những lúc cảm xúc mình tệ nhất mình luôn nhớ đến câu nói này của mẹ, "Cố lên" để mình vực dậy tinh thần, để mình tin là mình sẽ làm được.
Còn một câu nữa của mẹ mà mình luôn ghi nhớ, đó là: "Con hãy cứ cho đi trong cuộc sống này và đừng mong rằng người đó có thể giúp cho con ngược trở lại mà con cứ giúp và đừng suy nghĩ gì hết. Một ngày nào đó lúc con gặp khó khăn thì tự khắc sẽ có người giúp đỡ con ngược lại". Qua lời dạy đó của mẹ, mà trong cuộc sống này mình luôn cố gắng giúp đỡ mọi người, ai cần thì mình giúp và ai khó khăn hơn mình thì mình luôn cố gắng giúp trong khả năng của mình.
Lần cuối cùng mình ăn món ăn do chính tay mẹ nấu là năm 2018, lúc đó mẹ còn khoẻ nên hay nấu ăn cho, khi mình lên Sài Gòn học tập và đi làm, mẹ cũng hay làm đồ ăn để mình gói đem theo. Đến tầm năm 2019 trở đi thì mình không có còn được như vậy nữa vì bệnh tình mẹ trở nặng, lúc đó mình mới cảm thấy thiếu và cố gắng lưu giữ lại những công thức nấu ăn của mẹ để khi có thèm những món ăn đó thì cũng có thể tự nấu ăn lại được, cũng giống như mẹ đang nấu cho mình ăn vậy.
Ít ai biết rằng, những lựa chọn của mình không phải ngẫu nhiên mà là một phần niềm tin vào ước mơ của mẹ. Và mình chưa bao giờ hối hận cả. Mình thấy vui khi bản thân vẫn đang tiếp nối ước mơ thay cho mẹ bằng những công việc mình đang làm.
Trong đợt covid-19 vừa qua, mình cũng chứng kiến được sự ra đi của rất nhiều người, và đâu đó mình có sự đồng cảm khi nghĩ về người mẹ đang ốm đau của mình. Nhưng hãy nhớ rằng, chúng ta vẫn phải cố gắng và tiếp tục đi tới để người thân của mình vẫn sẽ yên lòng, vui vẻ và nhìn thấy chúng ta vẫn tiếp bước trong cuộc sống này. Những gì thuộc về họ hãy giữ lại làm một kỉ niệm đẹp trong tim của mình.
8/3 hôm nay, hãy cảm thấy may mắn khi gần ngay bên cạnh bạn vẫn còn đó bóng hình của những người phụ nữ thân quen để bạn nâng niu và trân trọng. Đó có thể là một người bà, người mẹ, người chị,... hay bất kì người phụ nữ nào bạn quen biết.
Nguồn: TH&PL