Trần Đảng đã có những chia sẻ đầu tiên sau phát biểu gây sốt.
SEA Games 31 vừa khép lại 16 ngày tranh tài hừng hực khí thế trong sự nỗ lực của các VĐV và tinh thần nhiệt huyết của CĐV trên các khán đài. Bên cạnh những kỷ lục vô tiền khoáng hậu mà đoàn thể thao Việt Nam đã đạt được, vẫn còn đâu đó những giọt nước mắt tiếc nuối vì chưa thể chạm tay vào tấm HCV đỉnh cao.
Nội dung liên quan
Trần Đảng - VĐV điền kinh đến với SEA Games 31 trong tâm thế của một đương kim vô địch quốc gia năm 2021. Tuy nhiên, may mắn vẫn chưa mỉm cười với Trần Đảng khi anh chưa thể bước lên ngôi vô địch trong sự tiếc nuối. Chia sẻ cảm xúc sau cuộc thi, Trần Đảng từng gây sốt mạng xã hội khi cho rằng cảm thấy tủi thân vì không được BLV nhắc tên đến dù bản thân đã mang về 2 huy chương cho đoàn thể thao Việt Nam.
Trần Văn Đảng
Đương kim vô địch Quốc gia năm 2020, 2021 Đạt HCB tại hạng mục 1.500 mét và HCĐ tại hạng mục 800 mét tại SEA Games
"Việc được tham gia SEA Games đã là niềm hạnh phúc đối với mình"
Đối với cá nhân mình, hai tấm huy chương này chưa phải là giới hạn mà mình muốn chinh phục. Vì với mỗi VĐV, ai cũng sẽ khát khao đạt HCV nên hành trình SEA Games vừa qua không được như ý mình mong muốn cho lắm. Việc có nhiều người đặt hy vọng vào một đương kim vô địch Quốc gia tham gia kỳ đại hội Đông Nam Á là một áp lực không nhỏ với mình.
Có một chút tiếc nuối nhưng mình cũng đã rất tự hào về những gì mình đạt được, vì dù sao mình cũng đã cố gắng hết sức.
Thứ hai, mình đã nỗ lực hết sức, bạn giành HCV cũng đã nỗ lực hết sức, và những bạn không đạt được huy chương cũng đã nỗ lực hết sức. Với mình ai cũng là người xứng đáng hết.
Mình hạnh phúc khi cũng là người đứng lên bục hát quốc ca cùng với Lương Đức Phước - người đã vượt qua mình giành HCV cho đoàn thể thao Việt Nam.
Bản thân mình cũng từng là người đứng số 1, phóng viên họ cũng hỏi han và dành sự quan tâm với mình. Nhưng mình chia sẻ thật là những người giành HCV, bản thân họ cũng không muốn được hỏi han nhiều như thế. Vì họ cũng không nhớ ai là người đã hỏi mình, ai là người đã quan tâm mình. Đôi khi trong giây phút bạn thất bại, khó khăn và có người giang tay ra quan tâm, giúp đỡ... đó mới là điều khiến chúng ta ghi nhớ.
Điều làm mình buồn là khi bạn bè mình không được ra sân cổ vũ mà chỉ xem ở nhà lại nhắn tin cho mình rất nhiều để hỏi tại sao bạn không được nhắc tên hay vì bạn không xứng đáng.
Còn trên đường chạy, hơn ai hết mình cũng là người mong muốn được về nhất. Bản thân mình và Đức Phước đều đặt ra mục tiêu là sẽ giành HCV. Ở trên đường chạy hai anh em tụi mình là đối thủ, còn ở ngoài đường chạy là bạn bè.
Có những người không thích mình thì bảo rằng không giành được HCV thì nhớ tên làm gì. Mình tủi thân trước những suy nghĩ như vậy.
Vừa qua mình chỉ giành được HCB và HCĐ thôi nhưng mình vẫn được rất nhiều người ủng hộ. Mình thấy mình đã phát biểu đúng, để nói lên tiếng lòng của những vận động viên khác có những nỗi lòng giống mình.
Quá trình tập luyện khó khăn và khắc nghiệt, nên khi nhìn lại, những VĐV không được huy chương cũng xứng đáng được hỏi thăm và động viên. Những điều mà mình phát biểu xuất phát từ ý nghĩa ấy, còn khi người ta đã cắt câu sau của mình ra thì nó đã lệch sang một ý nghĩa khác. Và mọi người cứ nghĩ rằng mình phát biểu như thế để mong muốn sự nổi tiếng. Nhưng thật ra mình không mong muốn riêng điều gì về bản thân mình cả.
"Người ta bảo mình chơi TikTok ít thôi..."
Khi mình bắt đầu chơi thể thao và đi xa nhà, bà thường rất nhớ. Thú thật thì từ mùng 3 tết đến tận hôm thi đấu mình mới gặp được bà. Mà hôm đó vừa thi đấu xong, phải đi thử doping ngay nên cũng không đến gần bà được mà chỉ được nhìn bà từ xa thôi. Chỉ hôm sau khi thi xong nội dung 800m thì mình mới thoải mái thời gian hơn, mình quyết tâm nán lại sân để gặp và ôm bà vào lòng. Chỉ để nói rằng mình rất nhớ gia đình và nhớ bà.
Đơn cử như việc mình có sở hữu một kênh TikTok, và rất nhiều những vận động viên thể thao khác cũng vậy. Nhưng vô hình chung kênh của mình lại nổi lên, thì người ta lại bảo mình: "Chơi TikTok ít thôi, lo tập luyện vào". Nhưng mọi người không thấy được trong vòng 3 tháng trời qua tụi mình ở trong trung tâm tập luyện khắc nghiệt, không được đi ra ngoài. Chỉ có duy nhất mạng xã hội để giải trí nhưng bây giờ mọi người lại cấm đoán thì bọn mình lấy gì để giải trí. Và khi mình thất bại họ lại lấy lý do đó ra để chỉ trích mình.
Chính vì vậy mà trong những vấn đề riêng tư của cuộc sống, mình cũng khép mình lại.
Nhưng mình rất vui khi ở SEA Games lần này, tất cả các bộ môn thi đấu đều có khán giả đầy ắp khán đài. Mình hạnh phúc khi nhìn thấy những hình ảnh đó. Còn mỗi môn sẽ có đặc thù khác nhau và chúng ta không thể so sánh được.
Trước đây mình là VĐV Judo, nhưng sau khi tập luyện được 1 năm thì mình gãy tay trong một lần thi đấu. Khi đó mọi người mới giới thiệu mình sang điền kinh để tập luyện. Khi sang điền kinh rồi mình mới tìm được đúng với đam mê.
Khi mình bị gãy tay, đó cũng là lần đầu tiên mình thấy bố khóc và trách: “Đấy, bố nói rồi mà không nghe, để con lành thành con què”. Đó là kỉ niệm đáng nhớ nhất mà đến bây giờ mình không quên được.
Đến bây giờ, mình lúc nào cũng muốn chứng minh với ba mẹ và những người thân của mình rằng mình là người có thể làm được những điều mà mình nói. Đem thành công về để bố mình tin tưởng mình.
Nguồn: TH&PL