Câu chuyện nhớ đời của Dinh bất ngờ được nhiều người chia sẻ vì quá hài hước. Cùng khuấy ly trà sữa và nói chuyện cùng chàng trai Nam Bộ thật thà, chất phác này.
Hành trình tại Sài Gòn của chàng trai Tây Ninh làm cộng đồng mạng cười nghiêng ngả vì độ duyên dáng và hài hước. Nhiều người tỏ ra thích thú vì câu chuyện phản ánh rất thực tế câu chuyện thường gặp hằng ngày.
Câu chuyện của Dinh và bà Năm lần đầu đặt chân tại đất Sài Thành thu hút hơn 850 nghìn lượt xem và tương tác. Nhiều trang mạng xã hội cũng đã chia sẻ clip với tốc độ lan truyền chóng mặt.
Chủ nhân của đoạn video trên chính là Lê Ngọc Dinh. Ít ai biết anh đang hoạt động nghệ thuật tại Sân khấu kịch Hồng Vân.
đã nhanh chóng "bắt" được Dinh để tìm hiểu câu chuyện "lên Sài Gòn" của anh.
Nội dung liên quan
Không ngờ clip được viral
Bất ngờ nổi tiếng sau một đêm, chàng trai Tây Ninh nhận cơn mưa lời khen vì sự dễ thương với câu chuyện cực kì bánh cuốn. Với giọng nói đặc trưng và dí dỏm khiến nhiều người ấn tượng ngay lần đầu bắt gặp.
Tại sao có tên Dinh Nius?
Thật sự mình không hiểu tại sao có tên đó luôn (cười).
Lúc đầu mình tên Facebook đặt đại vậy đó, cái từ từ bạn bè xung quanh gọi mình là Dinh Nius. Dần dần mọi người quên luôn tên Ngọc Dinh. Từ bạn bè, người thân, rồi nhiều khi mình tham gia những dự án của anh chị nghệ sĩ cũng với cái tên Dinh Nius.
Sự tích "cái tó" khiến nhiều người thích thú bắt nguồn từ đâu?
Trong khoảnh khắc tình cờ Dinh chở bà Năm tới Hóc Môn thì bắt gặp một chú đi xe quên đá chống. Người ở dưới quê lần đầu lên Sài Gòn nên cũng sợ người ta gặp nạn, theo thói quen bà Năm cứ ngồi sau "đá tó, đá tó".
Ông chú đó nghe nhầm là "đồ chó, đồ chó" nên chính vì thế ông tăng tốc chặn đầu xe mình.
Lúc đó mình cũng hơi hoảng thật sự. Dinh cũng đứng ra giải thích, ở Tây Ninh "tó" có nghĩa chân chống xe, nhưng tại tiếng địa phương nên ông chú đó nghe nhầm thành giống như đang chửi lộn.
Sau đó hai bên đều bật cười vì những hiểu lầm hết sức thú vị.
Tiếng Việt của chúng ta thật sự rất phong phú, ở mỗi địa phương thì cái chống xe lại có tên riêng. Ở Tây Ninh mình thì gọi là "cái tó". Người Sài Gòn thì với tên gọi "cái chống xe". Vùng miền Tây dân dã thì gọi là "cái chân chổi". Mình tin chúng ta ai cũng gặp những trường hợp nhầm lẫn tương tự, mà chắc vì thế clip kể chuyện của Dinh thu hút rất nhiều người xem.
Nội dung liên quan
Bất ngờ nổi tiếng sau một đêm, cuộc sống của Dinh có bị đảo lộn không?
Khi Dinh đăng đoạn video đó lên chỉ để chia sẻ câu chuyện của bản thân đến mọi người. Mình đăng clip lúc 7 giờ tối, sau đó mình đi loanh quanh nhà một xíu, cầm điện thoại lên hết hồn thật sự. Nhận được quá trời bình luận, chia sẻ và không ngờ có nhiều người bị trường hợp tương tự giống mình.
Cuộc sống mình không đảo lộn, thay vào đó mình thấy thú vị. Nhiều bạn bè cũng nhắn tin cho mình lắm, tự dưng được nhiều người biết đến, mình thấy đây là bàn đạp để tiến xa hơn trong sự nghiệp diễn xuất.
Kênh mạng xã hội của Dinh trong tương lai sẽ phát triển theo hướng nào?
Thú thật lúc đầu mình tải TikTok... cho vui.
Hiện tại Dinh vẫn chưa có định hướng gì cho tương lai. Mình thích cuộc sống thoải mái không gò bó. Chính vì thế mình chỉ quay lại những cảnh sinh hoạt thường ngày, chia sẻ những đồ vật mình sưu tầm được cho mọi người xem.
Vậy tương lai bạn sẽ không định phát triển kênh nữa hay sao?
Mình vẫn sẽ phát triển kênh TikTok cũng như YouTube để lan tỏa niềm vui đến cho mọi người.
Ngoài ra Dinh còn hay chia sẻ những bức thánh thượng để nhiều người biết đến và tận mắt được nhìn thấy những vật có giá trị về mặt thời gian.
Bạn có sở thích thú vị nào không?
Dinh cực kì thích sưu tầm đồ cổ!
Vì mình tâm đắc một câu của người thầy truyền dạy: "Còn những cái xưa, còn những cái văn hóa, văn hóa lại là nghệ thuật". Đôi khi nhìn vào những món mình tự tay sưu tầm lại gợi nên những kí ức của tuổi thơ. Bây giờ nhiều người khó biết đến những cây đèn tranh, cây đèn dầu, hay những cái dĩa trang trí của ông bà xưa. Mình thì lưu lại những kỉ vật đó, có bạn bè tới chơi thì Dinh đem ra để chiêu đãi mọi người.
Vào khoảng 5 năm trước, mình đi tới đâu, nhìn thấy cái gì hay là mình nhặt về và vệ sinh kỹ lưỡng rồi cất vào kho. Nhiều người không biết, người ta vứt những bình hoa, chậu cây hay tranh vẽ ra đường, thế là mình lụm đem về nhà. Hiện tại mình cũng không thể ước lượng được những món mình đã sưu tầm (cười).
Dinh là người của sự hoài niệm, mình thích lưu giữ những kí ức đẹp hay những giá trị văn hóa truyền thống. Mình sợ những cái thân thuộc một ngày tự dưng "không cánh mà bay".
“Lỡ phóng lao thì theo lao”
Công việc chính của Ngọc Dinh là học tập và hoạt động nghệ thuật tại sân khấu kịch Hồng Vân. Chàng trai thừa nhận mình đã rất may mắn được bén duyên với nghề. Tuy nhiên hành trình chinh phục ước mơ từ thuở nhỏ của Dinh gặp nhiều khó khăn và trắc trở.
Hay được giao vào những vai khó đòi hỏi sự tập trung và tìm hiểu kỹ về nhân vật, Dinh xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ và nhiều lúc nhập vai đến mức không nhớ mình là ai.
Dinh có thể chia sẻ khó khăn trong những năm tháng vừa qua không?
Có những khoảng thời gian thật sự rất khó khăn, nhiều bạn cùng trang lứa của Dinh rơi vào tình trạng "thoái chí" không theo đuổi được. Thời gian đầu mình cũng bị nhiều lời cấm cản theo con đường nghệ thuật. Nhưng Dinh quyết tâm phải sống chết với đam mê, vì thế mình tự tìm đường để chinh phục ước mơ.
Ban đầu, Dinh phải tự kiếm tiền bằng nhiều cách khác nhau. Quê hương được mệnh danh thủ phủ của bánh tráng nên mình cũng từng đi phơi bánh, làm bánh để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống.
Dinh cảm thấy may mắn và vô cùng biết ơn những người thầy, người cô đã tạo điều kiện cho mình được học và được diễn trước khán giả.
Cách để Dinh giải quyết những khó khăn từng gặp phải?
Dinh thấy bản thân phải thật sự bình tĩnh để giải quyết mọi vấn đề trong cuộc sống. Thanh xuân chỉ có một và mình muốn sống hết mình với nó. Không vì những khó khăn ban đầu mà mình bỏ cuộc.
Mình lỡ leo lên lưng cọp rồi, thì lên luôn chứ không còn gì phải sợ. Thường khi Dinh stress thì nhắn tin cho bạn bè, thầy cô để tâm sự. Hay đến sân khấu coi kịch, nói chuyện với mọi người.
Hoặc kể chuyện vui cho bạn bè, khi thấy người khác vui thì mình cũng vui, chứ ở nhà hoài với 4 bức tường thì dễ sinh ra tiêu cực.
Tại sao bén duyên với sân khấu kịch Hồng Vân?
Mình từng đi casting cho chương trình Học viện danh hài và Đấu trường tiếu lâm. Tại đây mình lần đầu gặp cô Hồng Vân. Được cô khen duyên dáng và có năng lực, từ đó cô cũng hỗ trợ mình rất nhiều trong con đường tôi luyện thành diễn viên kịch nói.
Dinh cũng tâm sự với cô, bản thân chưa đủ điều kiện để có thể tới lớp để học. Lúc đó cô biết hoàn cảnh của Dinh và nhiệt tình hỗ trợ giúp đỡ bằng mọi cách, thật sự mình mang ơn cô rất nhiều.
Chính cô Hồng Vân đã thôi thúc đam mê của Dinh, đưa đường dẫn lối để mình có thể được phát huy khả năng và thực hiện ước mơ.
Có khi nào Dinh quá nhập tâm vào vai diễn không?
Có chứ!
Có đợt mình đóng vai một ông già nghiêm túc và gia trưởng, tận 2 ngày sau mình mới thoát vai. Khi diễn thì luôn có tiền bối hướng dẫn, thầy cô ngồi dưới sân khấu đề chỉnh sửa, quan sát để đưa ra những nhận xét hết sức quý báu.
Những kỉ niệm bên sân khấu là kí ức mình không bao giờ quên được.
Bạn cảm thấy thế nào khi giới trẻ đang nổi tiếng vì tai tiếng chứ không phải thực lực?
Bản thân Dinh thấy tình trạng các bạn trẻ thích vẻ hào quang của sự nổi tiếng nên đã tự tạo dựng "drama" để được lên trang bìa của tờ báo lớn.
Riêng cá nhân mình không muốn nổi theo cách đó. Mình chọn theo cách đi lên bằng thực lực. Đường đi có vẻ rất dài và chông gai, tuy nhiên mình nghĩ năng lực sẽ bền theo thời gian.
Động lực nào khiến bạn muốn trở thành diễn viên kịch nói?
Trong môn kịch nói sân khấu điện ảnh có rất nhiều điểm thu hút Dinh.
Khi càng được tiếp xúc với nghệ thuật thì mình càng yêu thích, tưởng tượng giống như cá gặp được nước vậy đó.
Từ khi được học tập tại sân khấu thì Dinh được những thầy cô truyền đạt những mọi cái vẻ tinh thông, cho những điều hay cách đối nhân xử thế từ sân khấu đến ngoài đời.
Sân khấu kịch ngày càng thu hẹp quy mô và phạm vi hoạt động, Dinh nghĩ điều này như thế nào?
Dinh nhớ mãi câu nói của anh Tiến Luật: "Khi mất đi sân khấu, diễn viên mất đi chén cơm".
Thật sự lời nói đó khá đúng và mình cảm thấy lo lắng cho tương lai. Nhưng mình nghĩ cách có thể duy trì được "đất sống" của loại hình kịch nói thì phải tạo ra những vở diễn thật hay để giữ chân khán giả.
Sân khấu sẽ không bao giờ mất, ánh đèn không bao giờ tắt, nếu thế hệ diễn viên cống hiến hết sức mình cho nghệ thuật.
Nếu sau này có cơ hội trở thành người lái đó cho bộ môn kịch nói, Dinh thấy thế nào?
Đương nhiên mình sẽ cố gắng trau dồi kĩ năng, kiến thức hằng ngày để tương lai truyền dạy loại hình nghệ thuật rất đặc biệt này cho thế hệ sau. Mình muốn truyền cái lửa đam mê đến cho các bạn trẻ.
Trong thời điểm giãn cách vừa qua, Dinh đã làm gì để giết thời gian?
Khoảng 3 tháng nay mình ở nhà tuân theo chỉ thị của Chính phủ. Thời gian rảnh mình sẽ đọc sách, hay xem lại những vở diễn đình đám một thời như tuồng cải lương Đời Cô Lựu, Tiếng trống Mê Linh. Dinh xem để học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm từ những bậc thầy trong nghệ thuật, vừa xem để đỡ nhớ nghề.
Mình nghĩ thời điểm này là khoảng thời gian để nghỉ ngơi sau những năm tháng hoạt động nghệ thuật vất vả. Hằng ngày mình kiếm niềm vui từ những điều nhỏ nhặt xung quanh, như cho gà ăn, hay nuôi chim nuôi thú để tìm được nguồn năng lượng tích cực.
Điều đầu tiên Dinh làm sau khi dịch được kiểm soát?
Điều mình muốn thực hiện ngay là được trở về với sân khấu bên bạn bè, đồng nghiệp và thầy cô. Mình thật sự muốn diễn, muốn cháy hết mình dưới ánh đèn sân khấu. Hy vọng dịch bệnh sẽ nhanh chóng được kiểm soát và mọi thứ sẽ trở lại trạng thái bình thường.
Cảm ơn Dinh về những chia sẻ rất thú vị và đặc biệt này. Chúc Dinh sẽ thực hiện được ước mơ và gặt hái được nhiều thành công trong sự nghiệp.
Cảm ơn đã tạo điều kiện cho mình được tâm sự nhiều câu chuyện mà không phải ai cũng biết. Mình xin chúc độc giả được nhiều sức khỏe và bình an trong cuộc sống.
Nguồn: TH&PL