Là một trong những cá nhân tích cực trong công cuộc sẻ chia với các mảnh đời khó khăn mùa dịch, Nguyễn Đỗ Trúc Phương đã có những chia sẻ sâu sắc cùng về chuỗi ngày gian nan nhưng cũng đong đầy cảm xúc này của mình.
Những ngày giãn cách vì dịch Covid-19, những chuyến đi nối dài yêu thương của Nguyễn Đỗ Trúc Phương vẫn không dừng lại. Cô vẫn rong ruổi qua từng nẻo đường, tìm đến từng mảnh đời bất hạnh để trao tặng họ 200 phần quà, với mong muốn san sẻ bớt phần nào gánh nặng của đại dịch.
Dẫu công việc từ thiện là do cô tình nguyện lựa chọn, song khoảng thời gian lăn lộn giữa vô vàn hiểm nguy ấy vẫn gieo vào lòng cô gái trẻ những muộn phiền chơi vơi.
Nỗi lo người hơn nỗi lo mình
Đã hơn nửa năm kể từ ngày Sài Gòn thức giấc, nhưng những thước phim mùa dịch vẫn hằn sâu trong trí nhớ bao người dân. Phương khi ấy vẫn mạnh mẽ lăn lộn với chục phần quà trên chiếc xe con, chỉ dám nghĩ đến những người dân đang gồng mình chống chọi dịch Covid-19 mà băng qua tâm dịch
Nhớ lại thời điểm đó, cô tâm sự: "Khoảng thời gian đó đã đem đến cho mình một cảm xúc không bao giờ quên được. Bởi mình lo cho đồng bào ở ngoài kia không biết họ có đói hay không? Có thiếu lương thực hay không? Lo sức mình không đủ để hỗ trợ mọi người. Rồi mình cũng sợ, sợ cho mình và đồng đội mình nữa. Lỡ mà có ai nhiễm Covid-19 thì lại tội cho người ta".
Cái lo, cái sợ ấy, trong thời khắc hiểm nguy nhất bỗng hóa thành động lực để người ta vươn lên chống chọi với mọi hiểm nguy, thách thức. Nhờ đó, Phương vẫn hàng ngày, hàng giờ, hàng đêm cùng đồng đội mang những món quà, vác từng bao gạo lên lên xuống xuống mà tìm đến tất cả những nơi mà bà con mình đang cần.
Hồi tưởng lại những ngày tháng ấy, cô gái trẻ cũng không ít lần chứng kiến bao câu chuyện thương tâm vì Covid-19. Phương kể rằng, trong một lần hoạt động, cô vô tình gặp gỡ một chú bảo vệ, từ người có công ăn việc làm ổn định bỗng chốc hóa trắng tay vì cơn dịch giã. Đó vốn là câu chuyện chung giữa thời buổi dịch bệnh, nhưng khi tự mình chứng kiến, Phương mới thấu được nỗi xót xa.
Vẫn còn đó bao nỗi vướng bận
Là một người lấy cái tâm làm trọng khi nói về công việc từ thiện, rất dễ hiểu khi Phương được cộng đồng ưu ái đặt cho danh xưng "cô tiên giữa đời thường". Tuy nhiên, bản thân cô lại thấy cái danh xưng này quá cao cả, "Vì hiện tại ở ngoài đời cũng còn rất nhiều bạn có nhiều tình nguyện việc hoạt động giống mình. Các bạn rất mạnh mẽ luôn và làm hàng ngày chứ không phải giống như mình là có trường hợp nào đó mới làm. Vậy nên danh xưng "cô tiên giữa đời thường" đối với mình nó rất lớn lao" - Phương nói.
Mặt khác, Phương cũng có những khó khăn cho riêng mình như bao người. Cô vẫn có cuộc sống riêng, vẫn có công việc, có gia đình để yêu thương, chăm sóc. Chia sẻ về cuộc sống hiện tại, Phương cho biết: "Bây giờ dịch đã ngừng rồi, mọi thứ cũng đã trở lại hoạt động bình thường cho nên mình hiện tại vẫn chưa sắp xếp được thời gian để toàn tâm toàn ý cho việc làm từ thiện. Mình chỉ có thể dành ra 1 đến 2 ngày trong tuần thôi, chứ không giống như hồi xưa nữa".
Nguồn: TH&PL