Mặc dù có ý tưởng tốt và dàn cast thực lực, tác phẩm mới nhất của đạo diễn John M. Chu vẫn chưa thật sự chạm đến đỉnh cao.
In The Heights (Giấc mơ New York) có lẽ là một trong những bộ phim được kỳ vọng sẽ làm nên chuyện nhiều nhất năm 2021. Vừa được “phù phép” bởi đạo diễn John M. Chu, người đã quá thành công với Crazy Rich Asian Kids (2018), vừa được xây dựng dựa trên một vở nhạc kịch cùng tên tầm cỡ Broadway, nhưng vẫn không đủ để biến In The Heights trở thành một tác phẩm có tầm vóc tương xứng.
Xuyên suốt tác phẩm là rất nhiều bản tình ca mang âm hưởng của các sắc tộc Phi, Latin, Tây Ban Nha đến từ cộng đồng Washington Heights ở New York, nơi tập trung những người phóng khoáng, vui vẻ nhưng bị đối xử bất công bởi xã hội. Những con người đó, mặc dù đương đầu với nhiều khó khăn khi các cuộc “nâng cấp đô thị” diễn ra ồ ạt kèm theo các bất lợi về an sinh, vẫn miệt mài theo đuổi những “sueñitos” trong đời, hay còn gọi là những mơ ước bình dị.
Thực chất, vở nhạc kịch In The Heights được chắp bút bởi Lin-Manuel Miranda và Quiara Alegría Hudes - chủ nhân giải Tony danh giá ở mảng nhạc kịch. Ban đầu, nó chỉ là những bài hát và các phân cảnh nhỏ vụn vặt Lin viết khi còn học đại học ở Wesleyan vào năm 2000. Điểm cao trào của vở kịch cũng chính là khởi đầu của bộ phim được làm lại này. Lớn lên trong một cộng đồng mẫu hệ, “abuela” (tạm dịch bà ngoại) Claudia là người có nhiều sức ảnh hưởng tới Lin. Anh từng chia sẻ trong một bài phỏng vấn: “Ký ức rõ ràng nhất trong tôi về tuổi thơ là những lần cùng bà ngoại đi tới quán rượu. Tôi sẽ say mê ăn bánh kẹo bà mua cho trong khi đợi bà chơi xổ số".
Nếu như trong vở nhạc kịch, các nhân vật đều mang tính điển hình và được xây dựng với sự đáng tin cậy cùng những nét riêng độc đáo, thì phiên bản điện ảnh của nó lại thể hiện các nhân vật một cách bóng bẩy hơn, nhưng cũng hỗn loạn và rối rắm hơn. Trong phim, chúng ta sẽ gặp Usnavi (Anthony Ramos) - một chàng trai kể câu chuyện về xóm giềng nơi anh sống cùng ước mơ phục hồi lại việc kinh doanh ba anh để lại cho một đám trẻ con nghe. Vanessa (Melissa Barrera) - cô gái với khao khát thoát ra khỏi khu xóm đó để trở thành nhà thiết kế thời trang. Vanessa cũng là người tình trong mộng của Usnavi, nhưng vô lý là anh không dám tiến tới với cô nàng chỉ vì sợ cô từ chối.
Trong cái xòm nghèo đó, ta còn thấy Benny (Corey Hawkins), gã trai chật vật khẳng định bản thân bằng cách cố học cho xong tấm bằng kinh tế, mặc dù ai cũng biết ở Mỹ không phải có học vấn, có tài là có tất cả. Bạn gái cũ của Benny - Nina (Leslie Grace), cũng đáng thương khi phải gồng gánh những kỳ vọng đến từ gia đình và còn phải chịu cảnh bị cô lập, phân biệt chủng tộc vì là dân nhập cư khi theo học tại ngôi trường Stanford danh tiếng.
Chúng ta còn được tái ngộ với hai gương mặt quen thuộc Stephanie Beatriz và Dascha Polanco, hai ngôi sao này đã gây dựng tên tuổi thành công với Brooklyn Nine-Nine và Orange Is The New Black. Đặc biệt, nhà soạn kịch Lin cũng xuất hiện trong phim với một vai diễn nhỏ.
Xét về mặt âm nhạc, sự quyến rũ tuyệt đối của chất lượng âm thanh như ở một buổi nhạc kịch là điều bộ phim chưa thể truyền tải. Hợp lý thôi, vì làm sao một đại cảnh gồm 20 diễn viên hùng hậu đứng hát cùng một ban nhạc nhỏ xíu lại có thể cho ra phần nghe hoàn mỹ như ở thính phòng được? Thay vào đó, đạo diễn John khéo léo biến mỗi phân cảnh ca hát như vậy thành một không gian điện ảnh hết sức độc đáo. Điển hình là đại cảnh ở hồ bơi trên nền nhạc “96,000”, đây được đánh giá là một cảnh quay đầy tham vọng và gây kinh ngạc theo cách tích cực.
Đặc biệt, đối với bài hát When The Sun Goes Down, đoàn phim đã kỳ công dựng lại phần vũ đạo tuyệt đẹp của hai vũ công quá cố Fred Astaire và Ginger Rogers. “Khi John nói về mong muốn dựng lại bài When The Sun Goes Down, tất cả chúng tôi 'há hốc mồm' vì quá đỗi ngạc nhiên”, Lin nói với tờ BillBoard. Phân cảnh đó, khi đưa lên một sân khấu kịch quy mô thì ắt hẳn sẽ phát huy cái chất “nghệ” lên cao nhất, thế nhưng nó lại trở nên không mấy ăn nhập và có phần xa xỉ khi đặt vào bối cảnh mà bộ phim đang xây dựng. Sự hào nhoáng của đoạn phim đó bỗng thật xa vời khi mà các nhân vật đang oằn mình chống lại số phận, người thì chuẩn bị mất việc, người thì sắp vỡ mộng vì không được đi học.
Sự ưu ái của John đối với các cảnh quay mang tính phóng đại sự việc, tràn ngập sự lộng lẫy, xa hoa có lẽ sẽ hợp hơn với motif Lọ lem và Hoàng tử, như phim Crazy Rich Asians của anh chẳng hạn. Những mô tả phóng đại quá mức đó hợp lý khi thế giới mà nó đang hướng đến là thế giới của giới siêu giàu, của những người vốn đã ở cao hơn cái mức chung của xã hội. Nhưng sự phóng đại đó khi đưa vào In The Heights lại phản tác dụng, nó phá vỡ cái màu mang tính thực tế mà phim đang cố truyền tải, ở một vài cảnh quay nó còn vô duyên làm hỏng mạch cảm xúc chung của phim.
Ví dụ, ở cảnh Nina ngậm ngùi thú nhận với gia đình rằng cô thật sự không thể chịu nổi sự phân biệt chủng tộc ở Stanford, cô bị nghi lấy cắp một món đồ trang trí sức quý giá của cô bạn cùng phòng người da trắng và còn bị bảo vệ theo dõi. Cảnh quay này bị nhận xét là một cảnh giáo huấn cứng nhắc: khán giả da trắng kêu ca rằng họ chẳng bao giờ làm như thế còn những người da màu thì càng thờ ơ hơn vì “Thế này đã là gì, ngoài đời tôi còn gặp chuyện tệ hơn nữa”.
Bù lại, những bộ cánh màu sắc, những món ăn, những điệu nhảy đậm chất Latin xuất hiện suốt phim, mang tới sự thích thú, mới lạ cho khán giả. Nhạc phim vẫn thăng hoa và truyền cảm hứng như mọi khi, lèo lái bộ phim về đúng với ý nghĩa ban đầu của nó bằng những bản nhạc kịch xuất sắc. Diễn xuất của Olga Merediz trong vai “abuela” cũng là một điểm sáng đáng lưu ý của phim. Nữ diễn viên khắc họa trọn vẹn một người bà hiền từ, ấm áp từ sân khấu kịch cho đến màn ảnh rộng. Ngoài ra, dàn diễn viên trẻ, đa dạng, có thực lực cũng là điểm biến bộ phim thành một bom tấn mùa hè.
Nhìn chung, mặc dù có khó chịu bởi sự gượng ép, cố “nên thơ hóa”, “thẩm mỹ hóa” một cộng đồng đang dần tàn lụi của John, thì bộ phim vẫn thành công ở mặt lột tả sự chân thật của các nhân vật chính. Sự kiên trì lẫn đạo đức, phẩm chất của những người nhập cư được miêu tả chính xác nhưng không quá nặng nề, vẫn tươi mới và dễ chịu. Bộ phim không chỉ một lần nữa khơi dậy tinh thần cộng đồng của cư dân ở Washington Heights, mà còn gây ấn tượng bởi lối kể chuyện mới mẻ về những người yếu thế trong xã hội so với cách kể cũ mệt mỏi, nhàm chán thường thấy.
Bộ phim đã được công chiếu trên các nền tảng trực tuyến.
Nguồn: TH&PL