Khi thành phố chưa kịp thức giấc, đó là khoảng thời gian bắt đầu ngày làm việc của một du học sinh với công việc phát báo.
Đều đặn suốt hai năm vừa qua, mỗi ngày thức giấc vào khoảng thời gian mà người khác có khi chỉ mới bắt đầu đi ngủ. Cậu bạn Tuấn Kiệt - du học sinh đã tất bật chuẩn bị cho việc đi làm, chỉ có đúng 15' để vệ sinh cá nhân, 2h sáng đến chỗ làm, cậu bạn thoăn thoắt xếp các chồng báo cao quá đầu người lên xe máy, vội vã di chuyển để kịp giao hết 500 tờ trước lúc bình minh.
Chàng trai Vũ Tuấn Kiệt sinh năm 2001 (Thanh Hoá), với những clip tiktok thu hút hàng triệu views về công việc phát báo của mình làm cho nhiều Gen Z trong và ngoài nước tò mò về câu việc này, liệu rằng nó có đủ chi phí để sinh sống tại Nhật Bản? Hành trình mưu sinh để được du học không hề nhàn nhã như nhiều người vẫn tưởng.
Gắn bó với công việc phát báo ngay từ những ngày đầu tiên đặt chân đến xứ sở mặt trời mọc, luôn phải rời khỏi căn phòng trò chỉ vỏn vẹn hơn 14m2 tại quận Nerima, Tokyo để đi làm khi mọi người chưa thức giấc. Những chồng báo cao hơn người được đặt trước xe, cột chặt sau yên để nhanh giao cho kịp đến giờ đi học.
Vũ Tuấn Kiệt
Vũ Tuấn Kiệt sinh năm 2001, hiện đang là du học sinh tại Nhật Bản. Cậu bạn được biết đến từ những clip trên kênh Tiktok cá nhân. Kiệt đã kể về hành trình du học của mình với việc nhận học bổng 100% chương trình Asahi. Công việc phát báo của cậu bạn cũng đã tạo nên một nguồn năng lượng tích cực cùng với sự tò mò về công việc này tại Nhật.
Chở chồng báo như chở cả ước mơ du học nơi xứ người
Công việc của mình là xác nhận xem có nhà nào nghỉ hay nhà nào muốn mua báo thêm sau đó báo đến thì lồng tờ quảng cáo vào trong báo, đến 3 giờ sắp xếp xong mình lên đường đi phát. Buổi sáng mình sẽ cố để kịp đến giờ đi học, buổi chiều công việc có phần nhẹ nhàng hơn, số báo chỉ còn khoảng 200 tờ.
Kỷ niệm khó quên thì nhiều lắm, một số bạn nữ mình nghe kể còn gặp biến thái nữa, công việc này không nhàn như nhiều người nghĩ, đặc biệt là những ngày trời lanh, tuyết phũ trắng.
Phần mình, mình nhớ nhất hôm đi phát ở chung cư, mới phát xong thì năm phút sau quay lại thì thấy cảnh sát đứng đầy ở đó. Mai đọc báo mới biết khoảng thời gian đó vừa xảy ra án mạng , mình cũng thở phào nhẹ nhõm … may mà mình cũng bình an.
Lần khác thì mình cũng đang mắt nhắm mắt mở, thì đột nhiên là có nghe tiếng kêu thất thanh từ trong căn nhà đối diện nhà mình phát, coi như là ba chân bốn cẳng té vội, tỉnh cả ngủ, ngày mai cũng thấy cảnh sát đến mà không rõ việc gì, nhưng mà mỗi lần đi qua mình lại bật chế độ cảnh giác cao độ.
Chở chồng báo đi phát cũng là lúc mình hiểu đó là cả ước mơ phía sau, là những bài học , những đức tính mình cần có để hoàn thiện bản thân mình hơn.
Công việc này không nhàn, mình không muốn so sánh với công việc nào hết, vì kiếm được đồng tiền thì việc nào cũng có nhiều khó khăn. Nhưng ngược lại mình nhận được cũng khá xứng đáng với công sức mình bỏ ra, nó nằm không chỉ ở vấn đề tiền, nó còn là những bài học, đức tính mình cần có để hoàn thiện bản thân hơn.
Những ngày đi làm về mình khá mệt, chỉ muốn được ngủ nhưng mình cũng cố gắng học bài khoảng 30 - 1h, tính mình cũng lười nên cũng sắp xếp thời gian hợp lý để cân bằng việc học và đi làm.
Không riêng gì mình, một số anh chị mình biết thời gian ngủ trên giường của họ chưa đến 3 tiếng, học từ tối cho tới lúc đi làm, thực sự rất là nể phục.
Du học không phải là con đường như mơ, nhưng chắc chắn đó là đường để tự lập, tự lớn khôn. Đổ mồ hôi để lấy con chữ!
Du học - cuộc chơi sòng phẳng với những bài học không thể mua bằng tiền
Mình chưa bao giờ coi Nhật bản sẽ là màu hồng, là những chuỗi ngày chỉ toàn ánh nắng cả. Cũng đã lên dây cót chuẩn bị tinh thần đối đầu. Nhưng vẫn không tránh khỏi những lần "muốn khóc thật to" giữa Tokyo.
Mối quan hệ xã hội ở Nhật họ khá là rõ ràng trong mọi chuyện, chẳng hạn như trong công việc với trong cuộc sống bạn sẽ thấy cùng là một người nhưng biểu hiện khác xa nhau, 5 phút trước là cái người mà đang cười đùa với bạn, 5 phút sau vào công việc vẫn là cái người ấy nhưng khiển trách bạn, mắng mỏ bạn rất là kinh khủng, áp lực ở đây khá lớn.
Điều mình học được nhiều nhất chắc là sự kiên cường của người Nhật, họ luôn cố gắng làm việc cho đến cùng, dù nắng mưa, bão ,tuyết. Bằng mọi giá là phải hoàn thành công việc. Nên sau này bản thân mình có lúc ngã xe đổ xe đổ báo, không còn ngồi suy nghĩ ngồi trách đời, trách bản thân như hồi mới làm nữa, mình gượng gắng đứng dậy, sắp xếp lại mọi thứ để nhanh mà hoàn thành công việc rồi nghỉ ngơi, mình càng chần chừ thì càng phải làm lâu, càng phải dầm mưa nhiều hơn …
Buồn và nhớ nhớ, đôi lúc nản chí thì có đó, nhưng nhìn lại thì mình không thấy hối tiếc với việc đi du học, nó là lựa chọn xứng đáng với những gì mà mình đã bỏ ra.
Nhận lại được không chỉ kiến thức trên sách vở, mà còn là những bài học khắc cốt ghi tâm, nâng tầm giá trị bản thân mình lên. Những bài học mà có cho tiền cũng chưa chắc bạn sẽ biết được.
Có lúc mình bị đau dạ dày, mình cũng chỉ biết cố gắng mà phát nốt trong khi đang còn tỉnh táo thôi. Không thể nào nhờ cậy vào ai cả. Mình cũng đã thử bày lý do, nhưng sẽ phải đi bệnh viện, bác sĩ xác nhận mình bị gì thì mới cho nghỉ được, 2h sáng chẳng ai khám bệnh và đưa giấy xác nhận cho mình cả, nó khá khắc nghiệt, mình chọn cố nốt cho xong việc. Mình chỉ biết cắn răng cắn cổ để mà đi làm với cái bụng đau.
Trước khi sang thì cũng nghe là khổ, thức đêm thức hôm làm mưa làm tuyết, nhưng cũng chỉ đến đấy thôi, không hình dung rõ ràng được.
Đó cũng là lý do các video phát báo của mình ra đời, nó không phải là để kể lể hay than vãn về sự khó khăn của công việc này. Mà là để mọi người hay chí ít là những người có ý định theo báo có cái nhìn trực quan hơn về công việc này. Mình muốn họ có một lựa chọn đúng đắn, xem bản thân mình có thực sự phù hợp với kiểu khó khăn này không, lựa chọn được công việc mà phù hợp với bản thân cũng sẽ giảm bớt áp lực một cách đáng kể khi mà đi du học.
Nguồn: TH&PL