Sài Gòn như ngôi nhà thứ 2, chiếc nôi nuôi dưỡng ước mơ của bao người trẻ nhưng trên con đường chinh phục ước mơ ấy cũng có không ít những nốt đàn đứt gãy.
Trời Sáng Rồi, Ta Ngủ Đi Thôi là tác phẩm điện ảnh của đạo diễn Chung Chí Công, khắc họa cuộc gặp gỡ và tâm tình giữa cá thể xa lạ, Vĩnh Tâm (Hà Quốc Hoàng) và Thanh (Trần Lê Thúy Vy). Bộ phim hướng tới những người trẻ, những người đang trên hành trình theo đuổi ước mơ, nhạy cảm và dễ đứt gãy trong hành trình ấy. Đồng thời gửi gắm những thông điệp tích cực về tuổi trẻ, sự thành công và trưởng thành.
Thế hệ trẻ luôn phải lo toan đủ điều, từ sự nghiệp, tình duyên cho tới bạn bè, gia đình. Có người chọn kiếm tiền để nuôi dưỡng ước mơ, rồi buông bỏ mà về quê "nuôi cá và trồng thêm rau". Có người thì từ bỏ ở trong vùng an toàn, chạy theo ước mơ luôn thôi thúc trong lòng. Nhưng khi vấp ngã rồi thì rất đau đớn và khó vực dậy…
Cốt truyện nhẹ nhàng, gần gũi
Vĩnh Tâm là một chàng nhạc sĩ indie với niềm cảm hứng sáng tác bất tận. Anh vô tình biết Thanh khi đặt xe của cô trên ứng dụng đặt xe công nghệ. Thế rồi sáng hôm sau, trước khi Thanh rời xa Sài Gòn để về quê, hai người cùng làm một chuyến đi xung quanh thành phố, đến những nơi khiến họ cảm thấy thân thuộc nhất.
Trong suốt chuyến đi, hai người luôn giữ được cuộc tâm sự nghiêm túc cũng không kém phần hóm hỉnh về chuyện riêng tư của nhau. Có bao nhiêu mối tình? Tại sao lại chia tay? Công việc, học tập như thế nào? Dự định tương lai ra sao? Và họ cũng dành cho nhau những lời khuyên chân thành, kinh nghiệm sống mạnh mẽ trên mảnh đất Sài Gòn.
Kịch bản mượt mà với những câu thoại được sàng lọc kỹ lưỡng cùng diễn xuất duyên dáng, tự nhiên của hai diễn viên như một tấm gương phản chiếu lại bản thể quá khứ, hiện tại hoặc tương lai của mỗi người. Những triết lý về cuộc đời luôn ẩn mình trong những tán cây nhộn nhịp, chỉ chờ được ta "vạch lá" tìm ra.
Đôi khi cũng đan xen những câu thoại hài hước, dí dỏm để vẫn giữ được màu sắc vui vẻ trong cái tuổi khó khăn, chênh vênh nhất cuộc đời.
"Tiền ít mà cứ thích hít dầu thơm".
"Ba má, hay là bạn bè, hay bất kì ai mà con gặp ở trên đời, đều là duyên phận hết. Con phải quý trọng thời gian ở bên người ta".
"Anh nào mà nhìn tụt hứng quá thì mình quẹt trái. Còn anh nào mà muốn tụt quần á thì quẹt phải".
"Đâu thể nào mà mình cứ đầu bù tóc rối, mặt mụn, ngực lép, mông xệ. Mà cứ suốt ngày mơ tưởng quen lực điền, sáu múi, cao mét bảy mét tám được".
Giữa họ không còn là mối quan hệ xa lạ gì, cả hai nhanh chóng trở thành tri kỉ nhờ có chung niềm đam mê, dễ dàng đồng cảm với nhau. Giống như Before Sunrise, nhưng thêm một chút âm nhạc tô điểm cho không gian luôn du dương, đó là cuộc nói chuyện thật lòng nhất, nói hết những điều họ còn giấu, gỡ hết những nút thắt ứ nghẹn trong lòng, tựa như đã quen biết nhau từ kiếp nào.
Nhìn chung Trời Sáng Rồi, Ta Ngủ Đi Thôi đã làm rất tốt trong việc khai thác sâu vào câu chuyện và tâm tư của giới trẻ, đặc biệt là thế hệ 9x và Gen Z đời đầu. Từ những câu chuyện nhỏ, bộ phim đã khai thác để giải quyết những câu chuyện ý nghĩa to lớn hơn, soi sáng cho người trẻ lạc bước bằng những triết lí rất đời thường và thực tế.
Nhờ vào việc tập trung chau chuốt những câu thoại, diễn xuất tự nhiên đã làm người xem liên tưởng và nhớ lại những buổi ngồi hàn thuyên tại một quán cafe nào đó, cầm cây đàn ngân nga giai điệu tuổi trẻ với đám bạn bè, nói nhau nghe về những gian khó trong cuộc đua tìm chỗ đứng cho bản thân giữa nơi Sài Gòn có lắm xô bồ. Nhưng mà "Sài Gòn đâu có lỗi".
Hình ảnh Sài Gòn ngày bình yên
''Sài Gòn thật sự không có lỗi, chỉ ta có lỗi với mình thôi''.
Sài Gòn là thành phố của tuổi trẻ, là miền đất hứa với bao ngã cơ hội đang chờ rẽ. Nơi đây luôn có rất nhiều câu chuyện chưa được kể, nhiều bài ca dang dở chưa được cất lên. Bởi thế Sài Gòn thân thương được chọn là bối cảnh chính của tác phẩm này.
Bộ phim đưa ta về những góc nhỏ quen thuộc của Sài Gòn năm 2019, đầy giản dị và chân thành, thân thuộc với tình cảm của mọi người. Vẫn là mảnh đất Sài Gòn đó thôi, luôn bao dung, rộng mở vòng tay đón những người con từ tứ xứ, về đây tìm kiếm cơ hội thành công. Khi Vĩnh Tâm muốn kết liễu cuộc đời mình, anh bất chợt thấy bình mình hồng của Sài Gòn thật đẹp. Anh như chợt ngã vào vòng tay của người gái đẹp Sài Gòn đang vỗ về an ủi cho tâm hồn lạc lối của mình.
Sài Gòn trong Trời Sáng Rồi, ta Ngủ Đi Thôi cổ kính, đơn sơ, yên ắng khác hẳn với sự phát triển hiện đại của những tòa nhà chọc trời, hàng quán hiện đại, dòng người hối hả thường nhật. Chắc chắn những người trẻ nào mê dòng nhạc indie, phong cách thời trang retro, vintage hẳn sẽ mê mệt với những thước phim này. Chúng tựa như bức tranh tự họa của họ - những tâm hồn trân quý cái cổ, cái thơ, cái nét hoài niệm độc đáo của Sài thành.
Tất cả được quay hình ở những địa điểm quen thuộc của Sài thành: chung cư Nguyễn Trãi, Bảo tàng TP.HCM, những ngôi chùa cổ kính, góc nhà thờ lặng yên, tiệm cà phê quen ở góc đường Cô Bắc, con kênh trên đại lộ Đông Tây, đường hầm Thủ Thiêm, chợ Bến Thành…
Sài Gòn mang lại cho người trẻ cảm giác như ngôi nhà thứ 2, đầy ắp tình thân giữa những người xa lạ với nhau: chú bán rau, cô bán bánh mì, anh chàng nhạc sĩ lang thang hay cô nàng tài xế xinh đẹp. Thành phố này cũng rất tự do, phóng khoáng, dù cho bạn có là bất cứ ai, nó luôn chấp nhận con người thật của bạn. Dù cho bạn làm sai thì chỉ cần hối lỗi, Sài Gòn sẽ thứ tha và cho bạn cơ hội sửa sai. Sài Gòn luôn cho đi mà không cần nhận lại.
Khán giả Việt dường như vẫn chưa mặn mà mấy với dòng phim nhẹ nhàng, chủ yếu tập trung vào lời thoại và nội tâm các nhân vật. Ngoài ra, tác phẩm vẫn chưa được nhiều người biết đến khi ra rạp do quảng bá chưa thật sự bùng nổ đối với một dòng phim khá kén người xem.
Nhiều netizen cho rằng tên phim, poster phim, trailer đến vẻ ngoài 2 diễn viên đều không chứa nhiều yếu tố hút khán giả hoặc chỉ hút được một nhóm nhỏ hợp gu với phim. Đó có thể là nhóm thích nhạc indie, phim độc lập, có lối sống tương đồng với hai nhân vật trong phim. Kịch bản có phần quá khiên cưỡng và sắp đặt khi phần đầu phim còn bị "khớp", chưa thật sự tự nhiên khi cho hai nhân vật có quá ít chemistry lãng mạn.
Phim mang quá nhiều ý đồ của đạo diễn và biên kịch, từ lúc hai nhân vật gặp nhau bởi một cuốc xe ôm, gặp lại vào hôm sau để trả đồ bỏ quên và dành cả ngày bên nhau vì nói chuyện hợp cạ đến khi đã xa cách một năm "bặt âm vô tín" mà Tâm vẫn có thể vô tình gặp lại Thanh trên Đà Lạt. Tất nhiên, ở đời thực sẽ rất hiếm xảy ra những điều này. Vì thế khi xem phim thì khán giả vẫn cảm thấy hơi lấn cấn với những tình huống không mượt mà, tự nhiên đó.
Điểm cộng lớn là phần âm nhạc của phim, chính nó giúp bộ phim trở nên lôi cuốn, dễ "đồng cảm" hơn. Các góc máy hay cảnh quay cũng mang lại cảm giác của một chiếc MV nhạc indie (độc lập), vốn được biết là dòng nhạc của những cái tôi, dòng nhạc rất gần gũi với đời sống và chất chứa tâm tư của những tâm hồn nghệ sĩ.
Đặc biệt là phần hiệu ứng hình ảnh sáng tạo, giúp minh họa tốt hơn nội dung của từng khung cảnh. Đồng thời đồ họa của phim liên kết rất tốt với câu thoại, giúp làm rõ được trí tưởng tượng của nhân vật trong phim.
Các khúc nhạc trong phim lồng ghép nhiều ca khúc indie rất mộc mạc trong từng lời ca giúp ta cảm nhận được những giá trị cuộc sống dịu dàng và đầm ấm.
Tạm kết
Nội dung gần gũi, khung cảnh quen thuộc tạo nên một chất riêng nhẹ nhàng cho tác phẩm. Cả bộ phim ví như một bản nhạc indie nhẹ nhàng, sâu lắng mà ai cũng khát khao, muốn đắm chìm vào những giai điệu và lời ca rất đời thường và triết lý.
Không có cảnh hoa lệ cao sang, không có những pha hành động nghẹt thở, không có màn tình cảm ướt át. Những gì hai nhân vật thể hiện rất đúng với thực tế, làm người xem bất chợt đắm chìm với thứ khung cảnh và âm nhạc ấy, đôi khi thầm nghĩ rằng chính mình cũng đã, đang và sẽ trải qua giai đoạn bấp bênh ấy.
''Chờ ngày Sài Gòn… kẹt xe trở lại'' là mong muốn của nhiều người trẻ ở TP.HCM lúc này, cũng là tên tuyến bài được khởi xướng. Trong tuyến bài này, ghi nhận những chia sẻ, những câu chuyện và kỷ niệm về Sài Gòn. Có thể là của một người nổi tiếng, cũng có thể đến từ một bạn trẻ bình thường. Nhưng tất cả cùng gặp nhau ở tình yêu dành cho Sài Gòn và niềm tin thành phố sẽ sớm đẩy lùi được dịch bệnh để đường phố đông vui trở lại!
Nguồn: TH&PL