Đó là cuộc gặp gỡ chóng vánh nơi tâm dịch Sài Gòn và những mơ hồ về tương lai nhưng cũng đầy hy vọng.
Những ngày qua khắp thành phố đã diễn ra cuộc chia tay thầm lặng, các bác sĩ, tình nguyện viên, bộ đội cả nước bắt đầu lên các chuyến bay, ngồi xe quân sự rời TP.HCM sau những ngày chi viện chống dịch dài đằng đẵng.
Tháng ngày gồng mình cùng thành phố, chuyến đi của tuổi trẻ đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, những cam go, khốc liệt đã qua đi đó cũng là lúc họ lần lượt rời xa thành phố này, để lại những ngày được chưa kịp nghỉ tay, chưa kịp gửi hết yêu thương cho ai đó, gửi lại một nửa trái tim vừa mới chớm nở.
Sự hiện diện và có mặt của các lực lượng, đơn vị hỗ trợ cho tuyến đầu chống dịch là một điều vô cùng ý nghĩa, là những "mầm chồi" ươm xanh ngày dịch bệnh qua đi . Từ những con người xa lạ, khác biệt với nhau về giọng nói, tính cách, sở thích ăn uống, sinh hoạt,... nhưng rồi chính sự nỗ lực, quyết tâm cùng nhau giúp Sài Gòn sớm khỏe đã giúp họ vượt qua tất cả, thành bạn, thành đồng đội và trao nhau những rung cảm của tuổi trẻ.
Khác biệt hoàn toàn với bầu không khí hào hứng của các cặp đôi yêu nhau xa cách lâu ngày được gặp lại trong dịp Sài Gòn "bình thường mới", những cặp đôi nên duyên trong mùa dịch lại phải tạm chia xa. Cảm xúc trong ngày trở về nhà sau quãng thời gian dài chống dịch của những cặp đôi này như thế nào?
"Bố là bộ đội nên mình yêu thêm màu áo lính, học cách thông cảm để đi cùng nhau"
Khi Sài Gòn "bạo bệnh" cũng là lúc hàng trăm chiến sĩ được lệnh lên đường chi viện, hỗ trợ cho thành phố. Chiều ngày 27/8, đoàn quân áo xanh đã phủ khắp các con đường, về các phường trong sự hân hoan đón chào và ngập tràn tình quân dân.
Quang Thịnh nhận nhiệm vụ tại chung cư 1050, nơi hàng nghìn người ở quận Bình Thạnh, TP.HCM sống trong các khu trọ lụp xụp được di dời đến các chung cư, nhà nghỉ để tránh dịch Covid-19. Công việc của chàng học viên sĩ quan cùng đồng đội trực chung cư, hỗ trợ phát quà, đi chợ hộ, phát túi an sinh, phát sữa, và hỗ trợ đưa dân về nhà lấy đồ thiết yếu…
Block A chung cư 1050 nơi cậu bạn gắn bó cũng là nơi bạn được gặp nửa kia của mình tại thành phố "lớn nhưng bé" này. Quang Thịnh kể lại ngày 5/9 tình cờ trong lúc trực ở sảnh block A chung cư thì được một bạn nữ từ block B sang nhờ giao hàng đến 1 hộ ở block A.
"Bạn có qua nhờ mình vận chuyển đồ lên cho một hộ chuyển từ vùng đỏ qua tránh dịch. Lần đầu mình cũng chưa nghĩ gì, lần hai bạn nhờ mình mãi ngắm bạn ấy quên luôn địa chỉ bạn nhờ. Mình phải đợi đến trưa hôm sau, gặp được chị của bạn mình mạnh dạn xin số điện thoại để hỏi lại địa chỉ, hơn hết để làm quen bạn" - Quang Thịnh chia sẻ về lần đầu gặp Thảo Nguyên.
Những ngày gắn bó cùng nhau ở chung cư 1050, Thịnh được chuyển công tác hỗ trợ về Quận đoàn, nhắn tin qua lại đôi bạn phải lòng nhau lúc nào cũng chẳng hay. Công tác với nhiều việc nên thời gian gặp nhau cũng quý giá đến nhường nào. Thời gian rảnh, cả hai cùng nhau đi dạo tâm sự để hiểu hơn về đối phương, đi vài con đường quen thuộc của Sài Gòn.
"Hình dáng cô bé lùn và giọng nói dễ thương pha chút trưởng thành, nhớ những buổi tối được cùng bạn ngồi nói chuyện, tâm sự kể cho nhau nghe về gia đình bạn bè suy nghĩ, nhớ những buổi chiều cùng nhau rong ruổi dạo quanh Sài Gòn mà bạn nữ trong vai trò hướng dẫn viên du lịch, những lần trú mưa khi đi dạo trên đường Hoàng Sa" - Quang Thịnh chia sẻ.
Sài Gòn đã cho chàng trai đến từ trường Lục quân 2 những kỉ niệm khó phai, gửi lại nơi đây mối tình thời Covid. Gặp gỡ nhưng lại phải chia xa, cả Thịnh và Nguyên đều hiểu đoạn đường phía trước còn nhiều những khó khăn, chông gai cho cả hai. Cái ôm chào tạm biệt cũng như gửi gắm niềm tin cho tương lai.
"Mình có nói với Nguyên, 'Hẹn nhé!', vì là bộ đội mình hiểu khó khăn là điều không thể tránh khỏi nhưng cả hai đều hiểu và thông cảm cho nhau. Tụi mình hứa với nhau để thời gian làm thử thách, giờ thì buồn và nhớ bạn nhiều vì đã chính thức về lại trường, về lại với việc học và huấn luyện" - Quang Thịnh tâm sự.
Nguyên bảo rằng: "Bố mình là bộ đội, nên mình cũng dễ xiêu lòng và yêu lắm màu áo lính, may mắn trong mùa dịch này là được trở thành một phần nhỏ trên cầu vai của Quang Thịnh".
"Cách xa 1000km nhưng lòng tụi mình vẫn cùng nhau ở Sài Gòn những ngày chống dịch"
Chưa bao giờ Sài Gòn cảm nhận được hơi ấm nhiều đến thế, từ cái ôm bảo bọc đầy tình thương của các y, chiến sỹ đến vòng tay cách xa bao nhiêu cũng nối được một tình yêu tuổi trẻ, một khát vọng trưởng thành.
Chàng là Như Vương - học viên của Học viện quân y, nàng là Mơ Lê - học viên của Bệnh viện Chợ Rẫy, cùng đặt trái tim mình vào một nơi tuy xa nhưng không lạ, trạm y tế lưu động tại quận 12 với Bình Thạnh tựa như được tiếp thêm động lực, bạn và mình được cùng nhau tiếp sức, chăm sóc cho dân và cho lẫn nhau.
"Cả 2 nói chuyện gặp nhau, em dẫn anh đi dạo SG xong có tình cảm với nhau xong quyết định quen nhau ạ. Quen nhau tầm 1 tháng, còn em đi chống dịch từ đầu tháng 7".
Sài Gòn những ngày này bỗng trở nên thật may mắn khi được gìn giữ biết bao là kỉ niệm của người, của mình, của bạn. Những mệt mỏi, khó khăn chợt được hoá thành những câu chuyện, những niềm vui hay cảm xúc được san sẻ, được cảm thông của cặp đôi này. Câu chuyện tưởng chừng chỉ dừng lại ở việc hai người trẻ đồng hương đã từ từ bắt nhịp bởi hai con tim đầy nhiệt huyết trao trọn tại nơi đây.
"Dạ em với anh ấy kết bạn facebook với nhau từ trước vì đồng hương, khi em đi chống dịch thì anh ấy có chú ý tới facebook của em và vô tình rep story em đăng video Cầu Vồng đôi ở Bình Tân ngày 20.09.2021 rồi cả hai nói chuyện thấy hợp nhau cùng tư tưởng".
Tình yêu thương và sự quý mến cứ tăng lên từng ngày mặc cho những ngày gặp nhau thật hiếm hoi và ít ỏi. Hai người bạn trẻ chưa bao giờ quên đi nhiệm vụ của mình vào những tháng ngày khó khăn hơn bao giờ hết này nhưng cũng chưa bao giờ ngừng thôi quan sát, bỏ rơi nhau, sau tất cả.
"Dạ ngày đó em có công việc ở Tây Ninh. Anh ra sân bay đi, cả 2 đều buồn nhưng anh không cho em ra tiễn anh. Tại sợ em buồn với sợ em bỏ công việc ở Tây Ninh".
Vẫn còn câu nói cũ, gặp gỡ nhưng lại phải chia xa. Thời gian tại Sài Gòn đã không còn, cuộc gặp gỡ cũng không trọn. Cặp đôi trẻ đã không kịp nhìn nhau trước khi trở về đoạn đường 1000km cách xa. Nhưng tất cả cũng chỉ vì yêu thương, vì những mục tiêu và trách nhiệm mà hai bạn đã cố gắng dù là những giờ phút cuối cùng
"Tại vì em và anh ấy cũng xác định tư tưởng và có những dự định trong tương lai, cả 2 cùng có niềm tin với nhau, vì là đồng hương nên cũng dễ gặp nhau hơn ạ… Cả 2 thống nhất là Tết về quê gặp nhau ạ. Nếu SG mau khỏe hoàn toàn, cả nước bình thường trở lại thì em ra Hà Nội thăm anh ấy sớm hơn dự định ạ"
Cầu vồng đôi sẽ mãi còn, vì hai bạn đang tô vẽ và tạo nên chúng. Một tình yêu nở rộ vào những khoảnh khắc đáng nhớ nhất của cuộc đời, dù bạn và mình có ở nơi đâu, có cách xa bao nhiêu là con đường, sự liên kết này vẫn rất xứng đáng với những năm tháng tuổi trẻ xuân xanh này.
"Khoảnh khắc mất 3 giây để chụp nhưng gửi lại Sài Gòn một tình yêu lớn"
Trong tiểu thuyết My sunshine của tác giả Cố Mạn, cặp đôi Hà Dĩ Thâm - Triệu Mặc Sênh đến với nhau nhờ một "cú" nháy ảnh, thì Sài Gòn cũng có một mối tình nên duyên bởi khoảnh khắc 3 giây của chàng chỉ huy Lục quân và cô gái tình nguyện viên.
"Anh là Thượng uý Lê Quốc Tài, Chính trị viên Đại đội 1, Tiểu đoàn 9 trường Sĩ quan Lục Quân 2, còn em là Trúc Linh tình nguyện viên của phường 7 Bình Thạnh ạ" - Cô gái bắt đầu giới thiệu về mối tình của hai người.
Những người trẻ xung phong nơi tuyến đầu gặp muôn vàn khó khăn, vì vậy mà cùng thế hệ dễ mang lại sự thấu hiểu, có người trở thành bạn tâm giao, có người nên duyên tình cảm. Chuyện tình giữa quân nhân, bác sĩ và tình nguyện viên trong mùa dịch không ít, thế nhưng người ta vẫn muốn được nghe, muốn được thấy những điều đẹp đẽ ấy giữa "mưa bom bão đạn" Covid-19, để phần nào xoa dịu đi bao căng thẳng, lo lắng.
Tài và Linh vô tình gặp nhau từ thời gian làm việc chung, quân nhân và tình nguyện viên gặp nhau thường xuyên qua những việc như đi chợ hộ, phát quà Trung thu,... thì nảy sinh tình cảm là chuyện dễ hiểu. Thế nhưng, chàng quân nhân lại "uống nhầm một ánh mắt" từ khoảnh khắc 3 giây chụp ảnh cho cô gái tình nguyện viên.
"Dạ em làm tình nguyện viên cho phường 7 Bình Thạnh, còn anh Tài là chỉ huy của Lục quân 2 được phân công công tác ở phường 7, tụi em có thời gian được làm việc chung như đi chợ hộ, phát quà trung thu... Lúc đầu thì không để ý mấy nhưng mà hôm đi phát trung thu cho mấy bé thì anh Tài chụp ảnh cho em, sau đó về trò chuyện tìm hiểu các thứ thì thấy hợp rồi tiến tới luôn".
Kể về mối tình của mình mà Trúc Linh không giấu được sự vui vẻ, hạnh phúc. Giữa bao bận rộn, vất vả mà vẫn có được người bạn trai chu đáo hết lòng với mình thì còn gì mong đợi hơn.
"Dạ kỷ niệm thì có hôm trung thu ảnh chụp có một tấm ảnh nói là vì tấm đó nên ảnh mới đi kiếm em. Rồi được đi ship hàng chung, đi phát tiền hỗ trợ chung, đôi khi mỗi đứa một công việc nhưng mà ảnh vẫn cố gắng qua phụ, rồi bồi bổ cho em. Khó khăn duy nhất là bây giờ mỗi đứa ở một nơi thôi. Không còn cơ hội làm việc, bên cạnh nhau thường xuyên".
Tuy nhiên, cũng vì tính chất công việc mà hai người thường xuyên phải di chuyển từ nơi này đến nơi khác để giúp đỡ những khu vực gặp khó khăn, hỗ trợ người dân. Tạm gác lại chuyện hai đứa qua một bên, Sài Gòn vẫn đang cần chúng ta, khi nào thành phố "thức giấc", ta sẽ lại về bên nhau.
"Hôm chia tay cũng bịn rịn luyến tiếc lắm chị, vì phải đi phát tiền hỗ trợ nên em chỉ kịp tiễn anh phải nói là bằng một cái ôm vội, kèm theo lời hứa hẹn là hết dịch sẽ tìm gặp nhau".
Nên duyên giữa tâm dịch, dường như hai người đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc yêu xa. Sau một ngày bận rộn, Quốc Tài và Trúc Linh cũng dành cho nhau khoảng thời gian riêng để hỏi han, bồi đắp tình cảm của hai đứa.
"Dạ em thì không thấy có khó khăn gì, tụi em luôn hướng về phía tích cực hơn. Yêu xa đôi khi cũng buồn và khó khăn vì không được ở bên chăm sóc nhau. Tại em với anh còn được gọi với nhau mỗi ngày, cứ khi rảnh là gọi, dành ra chút thời gian hỏi thăm nhau".
Nguồn: TH&PL