Thủ quân của đội tuyển Bồ Đào Nha đã khẳng định đây là kỳ EURO cuối cùng của anh.
Đêm qua, khi tiếng còi mãn còi vang lên trên sân vận động Estadio de La Cartuja, người ta thấy Cristiano Ronaldo ném chiếc băng đội trưởng rồi ngồi thụp xuống sân đầy bất lực. Đó có lẽ chính là những thước phim kết thúc đầy đau buồn, khép lại kỷ nguyên của một huyền thoại đích thực của bóng đá Bồ Đào Nha nói chung và thế giới nói riêng, một cách đầy ảm đạm và tiếc nuối.
Từ khởi đầu đầy nước mắt…
Ngày 12/6/2004, khán giả Bồ Đào Nha được chứng kiến màn ra mắt của một cậu nhóc 19 tuổi, khi ấy vừa chuyển sang Manchester United (Anh) thi đấu được một mùa. Đó là một tiền đạo trẻ, với lối chơi giàu kỹ thuật và tốc độ, nhưng lại có phần rườm rà, chọc tức đối thủ. Cậu nhóc đó đã ghi được bàn thắng duy nhất trong thất bại 1-2 của đội nhà ở trận ra quân. Cậu nhóc đó chính là Cristiano Ronaldo.
Cristiano Ronaldo đã khép lại kỳ EURO đầu tiên trong sự nghiệp bằng một thất bại đau đớn trong trận chung kết ngay trên sân nhà. Người ta sẽ không bao giờ quên được hình ảnh của cậu trai 19 tuổi, với tóc xoăn, bấm khuyên đầy điệu đà cùng đôi mắt đỏ hoe sau trận đấu. Lúc đó, không ai có thể biết rằng, những giọt nước mắt đó chính là nguồn động lực lớn lao cho một hành trình chinh phục đầy gian nan và thử thách của một huyền thoại.
EURO 2008 và EURO 2012 đến rồi đi, người ta vẫn thấy CR7 trầy trật mỗi khi lên tuyển. Dù anh vẫn miệt mài chạy, vẫn ghi bàn lúc đội bóng mình cần, nhưng Bồ Đào Nha vẫn không thể bước chân vào trận chung kết thêm lần nào nữa. Là ngôi sao lớn nhất của đội, Ronaldo luôn ở giữa tâm bão chỉ trích cho thành tích không tốt của đội tuyển áo bã trầu, dù bóng đá là một môn thể thao tập thể.
…. đến vinh quang chói lọi tại Stade De France
Người ta vẫn nói nhiều về những thất bại, mỗi khi Cristiano Ronaldo khoác lên mình màu áo của tuyển Bồ Đào Nha. Người ta vẫn nói rằng anh ích kỷ, anh luôn muốn chiếm hào quang của mọi thành viên trong đội tuyển. Hay nói rằng anh không còn nhiệt huyết đối với đội tuyển quốc gia, và sẽ mãi mãi không bao giờ thành công cùng màu cờ sắc áo nước nhà. Nhưng CR7 vốn dĩ đã quá quen thuộc với những lời gièm pha như vậy rồi.
“Your love makes me strong. Your hate makes me unstoppable". (Tạm dịch: “Sự yêu thương giúp tôi mạnh mẽ hơn. Sự ganh ghét càng làm tôi tiến về phía trước”). Đó là một câu nói nổi tiếng của chính Ronaldo và thực tế đã chứng minh, anh chưa bao giờ nói dối. Khi sự chỉ trích lên đến đỉnh điểm sau loạt trận đầu đầy bết bát của Bồ Đào Nha tại EURO 2016, Cristiano Ronaldo đã chứng tỏ sự khác biệt.
Anh lập cú đúp ở trận đầu cuối cùng của vòng bảng, qua đó mang Bồ Đào Nha trầy trật tiến vào vòng loại trực tiếp. Đến vòng Bán kết, cú đánh đầu thành bàn ở độ cao 2,61m so với mặt đất của CR7 đã giúp anh cùng các đồng đội vượt qua Xứ Wales. Món nợ ở trận chung kết EURO 2004, 12 năm sau, Cristiano Ronaldo đã trở lại và sẵn sàng để trả đủ.
Ngày 10/7/2016, Ronaldo cùng các đồng đội hùng dũng tiến ra sân trong cuộc chạm trán đội chủ nhà Pháp, trong trận chung kết EURO 2016. Ngày hôm đó, bóng đá thế giới chứng kiến một khoảnh khắc đầy đau lòng khi chính Ronaldo phải rời sân sớm do chấn thương đầu gối, dù anh đã cố gắng 2 lần trở lại sân. Phút 24, Ronaldo trao lại băng đội trưởng cho người đồng đội Luis Nani, và rời sân bằng cáng trong nước mắt.
Có lẽ, trời không phụ lòng người, ít nhất là với một người đã cố gắng không biết mệt mỏi trong suốt ngần ấy năm như Cristiano. Tại Stade De France hôm ấy, bàn thắng muộn của tiền đạo Eder đã làm vỡ oà cảm xúc của mọi con tim yêu đội bóng màu áo bã trầu. Chức vô địch EURO năm ấy chính là thành quả ngọt ngào nhất, chói lọi nhất dành cho Cristiano Ronaldo, sau bao nỗ lực bền bỉ của anh trước búa rìu dư luận và vượt qua thất bại của chính bản thân mình.
Cái kết buồn cho kẻ chinh phục mọi kỷ lục
25 trận đấu, 14 bàn thắng cùng 9 kiến tạo trong suốt 5 kỳ EURO, những kỷ lục này có thể sẽ còn tồn tại rất lâu nữa trong làng bóng đá Lục địa già. Cristiano Ronaldo giờ đây không còn là cậu nhóc 19 tuổi nữa, mà đã là một người đàn ông thực thụ, trưởng thành, và là hình mẫu chuyên nghiệp, cống hiến cho hàng triệu người đam mê bóng đá trên thế giới.
Khoảnh khắc cuối cùng của Ronaldo trên sân vận động Estadio de La Cartuja có lẽ sẽ còn khắc sâu trong tim những người yêu anh nói riêng, và cả những người hâm mộ nhiệt thành của túc cầu giáo nói chung, rất lâu và lâu nữa. 36 tuổi, anh rời sân chơi cao nhất cấp châu lục cùng cái cúi mặt đầy thất vọng, dù anh, chứ không ai khác, đang nắm giữ kỷ lục ghi bàn nhiều nhất tại EURO trong mọi thời đại.
Ronaldo là thế, với anh, chiến thắng và vượt qua bản thân chưa bao giờ là đủ. Chính khát khao ấy đã trở thành động lực để anh trở nên tốt hơn mỗi ngày, bất chấp mọi lời gièm pha hay sự công kích của truyền thông đại chúng. Chính điều đó đã tạo dựng nên một Cristiano Ronaldo của ngày hôm nay: ngạo nghễ, kiêu hãnh và không bao giờ biết bỏ cuộc.
Dù sau này có ai thay thế anh đi chăng nữa, chắc chắn, khán giả tại châu Âu sẽ luôn nhớ về những bước chạy đầy nhiệt huyết, những cú ra chân đầy quyết đoán và tư thế ăn mừng đầy kiêu hãnh của số 7 đội tuyển Bồ Đào Nha: Khi mọi thứ ở lại phía sau.
Nguồn: TH&PL