20/8 lại là một ngày chúng ta chiến đấu vất vả với dịch bệnh, với cả những cảm xúc dồn nén trong lòng, bỗng dưng vỡ òa bởi một câu chuyện buồn...
Ngày 20/8, cư dân mạng rơi nước mắt trước hoàn cảnh bi thương của đôi vợ chồng già với tình yêu bình dị. Cô chú đi cùng nhau hơn 50 năm cuộc đời. Những ngày cuối cùng của chú, tuổi già sức yếu, không ăn uống đầy đủ, túi đồ ăn của mạnh thường quân chú đang cầm trên tay ở giây phút cuối đời cũng không đủ giữ chú lại bên cô thêm vài ngày nữa.
Cô lặng lẽ khuỵu xuống, buông ánh mắt xót xa, trĩu nặng dõi theo các nhân viên y tế đưa thi thể của người bạn đời khuất xa dần. Ánh mắt đầy ám ảnh ấy như cất lời cho những nỗi đau mà Sài Gòn đang gánh chịu, khiến cả những người mạnh mẽ nhất, lạc quan nhất cũng phải chùn lại, nước mắt không chảy xuôi cũng phải chảy ngược vào trong tim. Đây chỉ là một trong số rất nhiều những câu chuyện buồn chúng ta chứng kiến suốt hơn 2 tháng qua, nhưng sao hôm nay Sài Gòn lại đau lòng đến thế?
Trên mạng xã hội, không khó để bắt gặp những dòng thơ tự phát của các nghệ sĩ Việt, những câu chữ được chấp bút vội, chẳng kịp trau chuốt, nóng lòng để được giãi bày cảm xúc chất chứa nhiều ngày qua. Họ, những người của công chúng luôn muốn trao đi những điều tích cực, những năng lượng dồi dào trong thời điểm nhạy cảm như thế này. Nhưng giờ phút này đây, họ cũng xin được yếu đuối một lúc thôi...
Những ngày "Áo Cũ" - "Dép Mòn"...Nhưng lòng no đủ tình tròn chúng ta! Sài Gòn tất bật phồn hoa...
Chợt hôm gặp gỡ, cũng là thương nhau!Thôi đành chẳng thể dài lâu,
Đò người một chuyến đậm sâu giữ gìn...
Ông đi bỏ tui một mình...
Nỗi buồn lớn lắm vô hình ai hay?
"Áo Cũ" ngoan giấc về mây...Lau dòng nước mắt - thương thay "Dép Mòn"
Kiếp sau nếu lỡ duyên còn,
Xin nguyện lần nữa Dép Mòn - Áo Xưa!
Miếng bánh này mấy cô cậu mới cho, dậy ăn đi ông, ăn với tui cho đỡ đói. Biểu nghỉ chút thôi đặng qua cơn mệt mỏi sao bây giờ tui hỏi, lại làm thinh?
Miếng bánh này người ta cho tụi - mình. Giờ ông hổng ăn, mình - tui sao nuốt nổiTừng tuổi này sao ông còn nói dối Hứa sống chết có nhau sao hổng chịu giữ lời? Gần hết đời người sao bỏ cuộc vậy ông ơi… Trái gió trở trời ngày sau ai thủ thỉ Rong ruổi dọc đường có mình ông tri kỉ Đối với tui, ông mới chính là: Nhà!
Đi khắp thế gian rồi giờ tui mới thấy… xa
Như kẻ mất nhà, tìm đâu ra chỗ dựa
Dậy đi ông, tui hổng biết làm gì nữaNgười ta gói ông đi, tui phải cản thế nào?
Đánh tui đi, đưa tui ra khỏi chiêm baoÔng còn ở đây, còn cạnh tui lâu lắm!
Tui khóc rồi nè, sao mắt ông cứ nhắm
Làm giống hồi xưa đi, lau nước mắt tui dùm!
Dậy ăn bánh đi ông, dậy ăn bánh đi mình!Tui lay nãy giờ mà ông cứ làm thinh?
Vậy là ta kết thúc một kiếp sống cạnh nhauTa đã khép lại một vòng tròn màu nhiệmTôi đã cùng bà rong ruổi nhiều chiến tuyến
Đấu tranh với từng ngày, để kiếm miếng cơm đầy
Ta đã cùng nhau, đối mặt với đắng cay
Cùng mơ ước, về ngày vui phía trước
Ta đã hứa với nhau dù đời nhiều mất được
Tôi sẽ ở bên bà, cho tới lúc ta già
Nhưng mà bà ơi… Tôi xin lỗi, nhưng mà…
Có những thứ, con người không thể quyết
Tôi sẽ hẹn bà, một kiếp nào tha thiết
Nếu chúng ta còn, may mắn gặp lại nhau…
Tôi đành lỡ hẹn, tôi đi trước, bà sau.
Đừng khóc nữa, còn ai đâu dành dỗ…
Sài Gòn ơi, sao đắng cay quá vậyHãy cố lên, trong từng phút từng giâyNgười tối qua, giờ chẳng còn nhìn thấyThắt lòng lại, thương ôm trọn vòng tay
Ta có thể khổ cả đời cùng nhauCó thể lăn lê từng bờ bụi phố nhỏ
Nhưng xin anh hãy chỉ “cô gái nhỏ”
Làm cách nào để vết cắt ngừng đau?
Nguồn: TH&PL