Sự ấm áp, yêu thương ngập tràn trong tang lễ đơn sơ của cố người mẫu Chau Kim Sang.
"Nhà có 4 anh chị em, lẽ ra là 2 trai 2 gái, tự nhiên lòi ra bả. Vậy chứ em mình thì mình thương" - Chị ba của Chau Kim Sang đầy yêu thương khi nhắc về em gái. Thời gian qua, cả gia đình nhỏ oằn mình với nỗi đau quá lớn khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Ngôi nhà thuê nằm trong con hẻm ngoằn ngoèo tuy nhỏ bé nhưng được gia đình dọn dẹp sạch sẽ để bày trí đám tang thật tươm tất, chỉn chu cho đứa con út bé bỏng của cả nhà. Mọi người dù mệt mỏi đến đâu cũng túc trực không rời linh cữu, như một sự ấm áp sau cùng để đưa tiễn Chau Kim Sang rời khỏi thế giới này.
"Anh Tư của Sang là người phát hiện ra giới tính của em nó khi vô tình thấy tin nhắn điện thoại của Sang và một bạn nam khác. Lúc đó gia đình sốc lắm, nhất là ba mẹ. Cũng làm ồn ào một phen, dùng hết biện pháp từ nhẹ đến nặng nhưng rốt cuộc phải thoả hiệp thôi. Biết sao được, sinh ra Sang đã vậy rồi. Em cũng không thể tự chọn cho mình xu hướng giới tính được. Có trở thành như thế nào cũng là người thân trong gia đình với nhau.
Lần đầu tiên thấy Sang lên truyền hình, cả nhà bất ngờ lắm. Em ở nhà như một con người khác, ít nói và cũng không hoạt bát. Vậy mà bước lên sân khấu lại dạn dĩ, nói năng lưu loát, bản lĩnh quá chừng. Em tôi mê làm người mẫu lắm. Hồi trước mơi bắt đầu tập tễnh theo nghề, về nhà đội cả chồng sách để tập mỗi ngày. Khi ấy tôi cũng lo vì nghe người ta nói nghề này cần đầu tư nhiều tiền, mình thì nghèo quá mà lại chẳng quen biết ai để người ta dìu dắt.
Biết em mình đam mê nhưng tôi thấy mọi thứ mông lung lắm, chẳng biết có thành công được không. Vậy mà không ngờ khi tham gia các cuộc thi, Sang lại được chú ý. Mùa đầu tiên tham gia còn hơi quê quê nhưng mùa thứ hai là bả lột xác, tự tin, mạnh mẽ hơn. Mỗi khi ra đường người ta hỏi đây phải em bà không, tôi mừng lắm. Sang là niềm tự hào và vinh hạnh của cả gia đình đó.
Đi làm được bao nhiêu tiền, Sang đều dành cho gia đình. Nhà thiếu gì là em mua hết. Sang bị bệnh cũng không nói cho gia đình biết, sợ mọi người lo. Hồi mới lên Sài Gòn, nhiều lúc chị em thủ thỉ. Sang kể về cái nghèo và những khó khăn với tâm trạng đầy lạc quan. Em tôi mạnh mẽ dữ lắm.
Tôi chỉ xem clip người yêu của Sang chứ chưa gặp. Lần đó, em có xin tôi đi chơi với bạn. Ban đầu tôi cứ nghĩ là bạn bình thường, sau này mới biết là người yêu. Nghĩ mà thương, đứa ở Việt Nam bệnh nặng, đứa ở nước ngoài thì qua đời. Về đây, Sang cứ nhắc người đó hoài.
Thời gian bệnh trở nặng Sang rơi vào tình trạng mất nhận thức, tâm trí lúc nhớ lúc quên, em đi vệ sinh mà không biết. Lúc Sang co giật, cả nhà mới hốt hoảng đưa vào bệnh viên để phẫu thuật. Sau đó, em tỉnh lại và về nhà. Gia đình cứ tưởng em sẽ qua khỏi ai ngờ bệnh càng ngày càng nặng.
Bướu đè dây thần kinh khiến Sang bị liệt, ban đầu là phần bên phải rồi sang bên trái. Lúc đó, Sang không còn đi được nữa. Sau đó, ảnh hưởng đến đốt sống rồi cổ khiến em không thể ngồi. Cứ đỡ dậy là lại ngã ngang ra.
Mọi lần mạnh thường quân quyên góp cho Sang, cả nhà không dám xài gì ngoài việc điều trị. Tiền ăn uống, bồi bổ gia đình cũng ráng tự xoay sở thêm. Mỗi lần hai chị em đi xe từ nhà sang bệnh viện là cả triệu bạc. Có khi một tuần vào viện 2-3 lần, nhiều chi phí lắm. Mỗi đợt phẫu thuật hơn cả trăm triệu, được bệnh viện có bảo hiểm thì đỡ tiền hơn một chút. Trước khi mất, Sang nằm phòng hồi xức tích cực, bác sĩ nói mỗi ngày từ 5 đến 10 triệu. Lần phẫu thuật cuối bác sĩ hỏi chịu mổ với xác suất 50/50 không, cả nhà quyết định mổ.
Từ lúc phát hiện bệnh đến khi trở nặng, Sang chưa bao giờ tâm sự với gia đình. Lúc nào em cũng âm thầm chịu đựng. Chịu đau hay lắm, không than một tiếng nào. Từ ngày cả nhà phát hiên và vào chăm, không nghe San rên la một tiếng nào. Lần cuối phẫu thuật xong thấy Sang chảy máu, tôi xót em hỏi có đau không Sang vẫn nói em không đau đâu. Chỉ khi mất dần ý thức, mê sảng, có những lúc em không tự chủ mà hơi quấy một chút.
Mẹ nói tôi đưa em vào viện vì mẹ không biết chữ, vào sợ làm giấy tờ không được. Sang biết ba mẹ khổ nên từ nhỏ sớm tự lập rồi. Anh chị cũng làm việc nhưng không có dư, không phụ ba mẹ về vật chất nhiều được nhưng cả nhà luôn cố gắng hỗ trợ nhau nhiều nhất có thể. Ngẫm lại tôi cũng may mắn hơn hai người còn lại vì có cơ hội ở gần Sang nhiều hơn.Tôi đưa em đi học, chăm sóc em từ bé đến những ngày cuối của em. Tôi cũng thuê nhà gần đây để tiện qua lại chăm sóc em, ai ngờ chưa được bao lâu.. Sang đi rồi nhà cửa trống vắng lắm. Mỗi lần đi làm về thấy em nằm đó, giờ thì không còn được thấy nữa rồi.
Tôi mừng khi ước nguyện của Sang đã được thực hiện hết trước khi em ra đi. Giờ cũng có người thay em lo cho ba mẹ. Hồi giữa tháng 7 khi còn tỉnh táo, Sang có nói với tôi em biết bệnh của mình vì em có tìm hiểu trên báo nước ngoài rồi. Bệnh này khó trị lắm chị ba ơi, không còn nhiều hy vọng đâu. Nếu em có chết, chị ba đừng buồn. Chị ba nói mẹ đừng khóc nghen.
Những ngày cuối cùng, tôi làm vệ sinh cho em mà nước mắt cứ trào ra. Thấy thương Sang lắm mà không biết làm thế nào. Hôm chị Giang qua trao vương miện cho Sang, tôi nghĩ em cảm nhận được. Khi ấy não em chưa chết, em vẫn nghe được, chỉ là không nói được thôi. Lúc được đội vương miện, Sang chảy nước mắt. Tôi nghĩ em biết hết, chỉ là em không nói hay cử động được nhiều vì em yếu lắm rồi.
Trước khi đi, em tôi không kịp trăn trối gì nhưng tôi biết em vẫn không an lòng về ba mẹ. Ngày nào tôi cũng tâm niệm Sang ơi đừng lo, anh chị sẽ chăm sóc ba mẹ thật tốt. Cả nhà cố gắng vực dậy tinh thần để em đi thanh thản, không còn vướng bận gì. Sang ơi, nếu có kiếp sau hãy làm một người con gái thật sự nha em!".
Nguồn: TH&PL