Ao Kim Ngọc trưởng thành từ những tổn thương, tưởng chừng biến cố đã vùi dập đi tất cả. Nhưng may mắn, cô tìm thấy ánh sáng le lói ở cuối đoạn đường để bước ra khỏi vùng an toàn của chính bản thân và gặt hái được nhiều thành công ngoài mong đợi.
Không có "biến cố" - không có Kim Ngọc!
Là con gái lớn, chị có bị áp lực chuyện gia đình, ba mẹ cảm thấy thế nào khi chị đi nhiều như vậy?
Mình khẳng định với ba mẹ rằng từ nhỏ đến 25 tuổi mình đã sống cuộc đời của mẹ rồi. Mình hoàn toàn nghe theo ý mẹ từ học ở đâu, làm việc ở đâu. Kể từ bây giờ, mình sẽ sống cuộc đời của chính mình. Lúc đó mẹ đã không nhìn mặt mình khoảng 6 tháng.
Mình có cuộc sống mình muốn, kinh doanh và gặp biến cố. Từ đó mình bắt đầu những chuyến đi, trải nghiệm.
Mình có cuộc sống mình muốn, kinh doanh và gặp biến cố. Từ đó mình bắt đầu những chuyến đi, trải nghiệm.
Biến cố đó đến từ?
Biến cố bắt nguồn từ công việc và cả tình cảm, đó là năm 2018. Mọi thứ ập đến một lần khiến mình “sấp mặt”. Người lớn hy vọng vào mình càng nhiều, mình càng trốn tránh khi mắc phải lỗi sai. Từ đó ngày càng sa ngã vào biến cố của chính mình.
Mỗi người trong đời đều sẽ gặp những biến cố riêng. Còn mình, ở thời điểm đó thì một sự việc khiến mình cảm thấy không còn hứng thú với cuộc sống. Sau đó khoảng tầm 2 lần có suy nghĩ cực kỳ tiêu cực, nhìn thấy biển mây đó, mình mới bắt đầu thấy cần phải thay đổi. Lúc đó mình thay đổi 180 độ.
Mình không tiện chia sẻ quá cụ thể về biến cố nhưng lúc đó như hiệu ứng domino - đổ xuống làm sập hàng loạt những thứ xung quanh mình. Mình không dám về nhà và xung quanh cũng không còn bất cứ mối quan hệ nào hết. Chuyện này kéo dài khoảng 2 năm, nhờ trời thương nên mình vẫn còn sống.
Trong những lần hiếm hoi mình tỉnh táo, mình luôn suy nghĩ phải làm gì đó, tìm gì đó đẹp đẽ hơn dù là le lói thôi, nhưng phải tìm ra ánh sáng chứ nếu không mình sẽ mãi vật vờ như vậy.
Ngọc nghĩ nếu không có biến cố thì bản thân cũng không có được nhiều trải nghiệm như bây giờ.
Mỗi người trong đời đều sẽ gặp những biến cố riêng. Còn mình, ở thời điểm đó thì một sự việc khiến mình cảm thấy không còn hứng thú với cuộc sống. Sau đó khoảng tầm 2 lần có suy nghĩ cực kỳ tiêu cực, nhìn thấy biển mây đó, mình mới bắt đầu thấy cần phải thay đổi. Lúc đó mình thay đổi 180 độ.
Mình không tiện chia sẻ quá cụ thể về biến cố nhưng lúc đó như hiệu ứng domino - đổ xuống làm sập hàng loạt những thứ xung quanh mình. Mình không dám về nhà và xung quanh cũng không còn bất cứ mối quan hệ nào hết. Chuyện này kéo dài khoảng 2 năm, nhờ trời thương nên mình vẫn còn sống.
Trong những lần hiếm hoi mình tỉnh táo, mình luôn suy nghĩ phải làm gì đó, tìm gì đó đẹp đẽ hơn dù là le lói thôi, nhưng phải tìm ra ánh sáng chứ nếu không mình sẽ mãi vật vờ như vậy.
Ngọc nghĩ nếu không có biến cố thì bản thân cũng không có được nhiều trải nghiệm như bây giờ.
Trước đó chị có nhen nhóm ý định hành trình chu du mọi miền Tổ quốc chưa?
Khi gặp biến cố tâm lý, mình vô tình chứng kiến biển mây ở Đà Lạt, do quá hứng thú quá nên đã quyết định đi nhiều hơn để trải nghiệm.
Hai năm dài trải qua khó khăn, đến giờ nhìn lại chị cảm thấy thế nào?
Nhìn lại, mình thấy tự hào vì có suy nghĩ và quyết định đúng đắn ngay ở thời điểm đó: tự vực dậy được và không tiêu cực đến mức quá sâu.
Thậm chí có những ngày mình đi dưới nắng 12h trưa mà không biết đi đâu, may mắn gặp người quen nên họ dắt về. Lúc đó mình không còn là mình nữa. Nhờ có những lúc đó nên giờ mình có đi đâu hay trải nghiệm gì thì cũng đồng cảm sâu sắc với những hoàn cảnh mình gặp.
Thậm chí có những ngày mình đi dưới nắng 12h trưa mà không biết đi đâu, may mắn gặp người quen nên họ dắt về. Lúc đó mình không còn là mình nữa. Nhờ có những lúc đó nên giờ mình có đi đâu hay trải nghiệm gì thì cũng đồng cảm sâu sắc với những hoàn cảnh mình gặp.
Khi không biết mình là ai, chị bấu víu vào đâu để tìm sự sống le lói?
Thật ra lúc đó mình cũng không nghĩ sẽ bấu víu vào đâu hết. Chỉ là có điều gì đó thôi thúc mình, bảo mình phải thay đổi, nếu không thì kết quả mãi như vậy.
Mình nghĩ là mình sẽ đi, sẽ gặp được nhiều người hơn nữa để nhìn ra những góc mới hơn, đẹp hơn. Khoảng 3-4 tháng, mình tự nói chuyện với bản thân và may mắn là khi cuộc đời lấy đi cái này sẽ cho mình lại cái khác. Mình gặp được một nhóm bạn nhiếp ảnh gia, sau đó xin đi theo và theo đuổi chụp ảnh một cách chỉn chu.
Mình nghĩ là mình sẽ đi, sẽ gặp được nhiều người hơn nữa để nhìn ra những góc mới hơn, đẹp hơn. Khoảng 3-4 tháng, mình tự nói chuyện với bản thân và may mắn là khi cuộc đời lấy đi cái này sẽ cho mình lại cái khác. Mình gặp được một nhóm bạn nhiếp ảnh gia, sau đó xin đi theo và theo đuổi chụp ảnh một cách chỉn chu.
Thiên nhiên và nhiếp ảnh là liều thuốc chữa lành cho những tổn thương
Đôi khi “cảm xúc” đắt hơn cả thiết bị xịn
Do chị thích chụp ảnh mới tìm tòi cảnh và chụp hay thấy cảnh đẹp mới học chụp ảnh?
Chắc là vế thứ hai.
Vì có những cảnh đẹp bên ngoài đẹp hơn trong ảnh rất nhiều. Thế nên mình mới tìm hiểu để chuyển tải câu chuyện và cảm xúc của mình ngay thời điểm đó thông qua hình ảnh.
Vì có những cảnh đẹp bên ngoài đẹp hơn trong ảnh rất nhiều. Thế nên mình mới tìm hiểu để chuyển tải câu chuyện và cảm xúc của mình ngay thời điểm đó thông qua hình ảnh.
Chị có mất nhiều chi phí để đầu tư cho máy móc, dụng cụ chụp ảnh?
Đối với mình, thiết bị chỉ là cái để hỗ trợ, quan trọng là cảm xúc. Thường khi tới những địa điểm đẹp mình không chụp hình ngay mà quan sát trước. Khi có cảm xúc rồi thì đôi khi sử dụng điện thoại thôi nhưng vẫn có thể mang cảm xúc lúc đó tới mọi người.
Trước đó, có khi nào chị nghĩ đến mình sẽ cầm máy ảnh đi cùng bạn bè chụp hình vu vơ như hiện tại?
Mình nói điều này thật ra hơi "quê" (cười).
Trước đó có thời điểm mình bị mất khả năng giao tiếp nên bản thân không nói chuyện được với ai hết, bắt buộc phải đi một mình. Về sau, mình đi nhiều, gặp gỡ nên dần mọi thứ được "mở" ra. Những chặng đầu tiên có những lần mình đi một mình, cũng có những chuyến đi mình theo mọi người nhưng chỉ là đi nhờ xe thôi.
Ban đầu mọi người nghĩ mình chỉ đi chụp hình tự sướng, càng về sau mình cảm thấy nó có ảnh hưởng. Có rất nhiều bạn nhắn tin cho Ngọc hỏi: "Góc này ở đâu?", "Cảnh này sao đẹp quá?", "Làm sao để canh được góc vậy?"...
Mình có chia sẻ rằng lúc đó bản thân nhận ra từ các bức ảnh, từ những điều mình làm đôi khi có thể giúp cho mọi người. Từ đó mình đầu tư chỉn chu hơn, canh ngày - giờ, thời điểm để các bạn có thể săn được cảnh đẹp chỉ bằng chiếc điện thoại mà không cần thiết bị cao cấp.
Trước đó có thời điểm mình bị mất khả năng giao tiếp nên bản thân không nói chuyện được với ai hết, bắt buộc phải đi một mình. Về sau, mình đi nhiều, gặp gỡ nên dần mọi thứ được "mở" ra. Những chặng đầu tiên có những lần mình đi một mình, cũng có những chuyến đi mình theo mọi người nhưng chỉ là đi nhờ xe thôi.
Ban đầu mọi người nghĩ mình chỉ đi chụp hình tự sướng, càng về sau mình cảm thấy nó có ảnh hưởng. Có rất nhiều bạn nhắn tin cho Ngọc hỏi: "Góc này ở đâu?", "Cảnh này sao đẹp quá?", "Làm sao để canh được góc vậy?"...
Mình có chia sẻ rằng lúc đó bản thân nhận ra từ các bức ảnh, từ những điều mình làm đôi khi có thể giúp cho mọi người. Từ đó mình đầu tư chỉn chu hơn, canh ngày - giờ, thời điểm để các bạn có thể săn được cảnh đẹp chỉ bằng chiếc điện thoại mà không cần thiết bị cao cấp.
Bắt đầu hành trình 1 mình, điều khó khăn nhất với chị là gì?
Tìm được người đồng hành. Tính Ngọc hơi độc lập, từ xưa đến giờ đã vậy rồi nên thường sẽ đi một mình.
Những chuyến đi của Ngọc mang tính trải nghiệm nên thường rất cực. Ví dụ như những lần săn mây hay giải ngân hà đều vào 2-3 giờ sáng mà còn ở miền núi. Nên nếu là người có cùng sở thích thì tất nhiên sẽ vui. Điều đặc biệt là người dân Việt Nam dù ở đâu cũng rất hiếu khách, khi mình càng đi vào vùng sâu thì người dân nơi đây lại càng quý khách. Ngọc từng đi thăm những nhà dù họ không đầy đủ vật chất như mình nhưng đối với họ cái gì quý nhất là sẽ mang ra cho mình.
Đến thời điểm bây giờ mình lại thích kết hợp với những anh bạn nhiếp ảnh gia ở các tỉnh để có thể trải nghiệm sâu hơn nữa. Vì mình là con gái nên cũng có hơi bất tiện trong việc di chuyển nên nếu có người hỗ trợ là điều may mắn, còn không thì vẫn đi một mình thôi.
Những chuyến đi của Ngọc mang tính trải nghiệm nên thường rất cực. Ví dụ như những lần săn mây hay giải ngân hà đều vào 2-3 giờ sáng mà còn ở miền núi. Nên nếu là người có cùng sở thích thì tất nhiên sẽ vui. Điều đặc biệt là người dân Việt Nam dù ở đâu cũng rất hiếu khách, khi mình càng đi vào vùng sâu thì người dân nơi đây lại càng quý khách. Ngọc từng đi thăm những nhà dù họ không đầy đủ vật chất như mình nhưng đối với họ cái gì quý nhất là sẽ mang ra cho mình.
Đến thời điểm bây giờ mình lại thích kết hợp với những anh bạn nhiếp ảnh gia ở các tỉnh để có thể trải nghiệm sâu hơn nữa. Vì mình là con gái nên cũng có hơi bất tiện trong việc di chuyển nên nếu có người hỗ trợ là điều may mắn, còn không thì vẫn đi một mình thôi.
Là con gái, trong những lần đầu đi đến những chỗ như vậy chị có thấy sợ?
Có, sự chứ (cười).
Thật ra trước khi đến chụp hình mình sẽ đi tiền trạm. Ban ngày mình đi xem chỗ có có nhà không để mình xin vào ở ké. Ví dụ hôm nào nhà đó có người thì mình sẽ mượn xe hoặc nhờ chở lên. Còn không thì mình chấp nhận tự đi luôn.
Ngọc hay để trong lòng một câu nói, đó là: "Nụ cười là giấy thông hành có hiệu lực nhất". Thế là trong mỗi chuyến đi, hành trang đầu tiên Ngọc xếp vào hành lý là nụ cười.
Thật ra trước khi đến chụp hình mình sẽ đi tiền trạm. Ban ngày mình đi xem chỗ có có nhà không để mình xin vào ở ké. Ví dụ hôm nào nhà đó có người thì mình sẽ mượn xe hoặc nhờ chở lên. Còn không thì mình chấp nhận tự đi luôn.
Ngọc hay để trong lòng một câu nói, đó là: "Nụ cười là giấy thông hành có hiệu lực nhất". Thế là trong mỗi chuyến đi, hành trang đầu tiên Ngọc xếp vào hành lý là nụ cười.
Nụ cười là giấy thông hành có hiệu lực nhất
Tài chính quan trọng đấy, nhưng mà…
Khó khăn về mặt kinh tế sau mỗi chuyến đi?
Có chứ, vì mình "máu lửa" quá (cười).
Có lần Ngọc đi đến một bản rất xa ở Mù Căng Chải, không có điện, không có nước và 4 thế hệ sống chung một mái nhà. Vậy nên lúc đó có tiền bạc, bánh trái gì mình cho hết. Sau mỗi chuyến đi như thế thì mình cần phải "cày", nỗ lực gấp đôi để mình bù vô cái khoản hao hụt đó.
Công việc hiện tại của Ngọc là xây dựng thương hiệu thời trang dành cho nữ. Đây cùng là một trong những ước mơ từ hồi xưa. Sau những chuyến đi thì mình tin vào bản thân hơn, tin mình làm được.
Có lần Ngọc đi đến một bản rất xa ở Mù Căng Chải, không có điện, không có nước và 4 thế hệ sống chung một mái nhà. Vậy nên lúc đó có tiền bạc, bánh trái gì mình cho hết. Sau mỗi chuyến đi như thế thì mình cần phải "cày", nỗ lực gấp đôi để mình bù vô cái khoản hao hụt đó.
Công việc hiện tại của Ngọc là xây dựng thương hiệu thời trang dành cho nữ. Đây cùng là một trong những ước mơ từ hồi xưa. Sau những chuyến đi thì mình tin vào bản thân hơn, tin mình làm được.
Nhiều người thắc mắc chị đi như vậy thì thời gian đâu để kiếm tiền, hay gia đình đã khá giả sẵn, không cần lo nhiều?
Mình may mắn khi được mẹ ủng hộ. Thời điểm mình trải qua biến cố và sống tốt được như bây giờ là mẹ mình vui rồi. Trước đây mẹ luôn bắt mình làm “con nhà người ta” và mình đã xin mẹ được sống cuộc đời của mình mong muốn.
Để đi được đến hiện tại thật ra bản thân đã phải đánh đổi rất nhiều. Như đi như vậy thì những mối quan hệ hiện tại mình chăm sóc được nhiều, không có thời gian cho nó. Nói chung cũng có bị nói đi nhiều nhưng mình thấy được bản thân cũng nhận về được nhiều như có thể truyền cảm hứng cho mình bạn.
Nhận được những câu hỏi, thắc mắc đó thì mình chỉ đáp lại: “Đi thử đi”.
Để đi được đến hiện tại thật ra bản thân đã phải đánh đổi rất nhiều. Như đi như vậy thì những mối quan hệ hiện tại mình chăm sóc được nhiều, không có thời gian cho nó. Nói chung cũng có bị nói đi nhiều nhưng mình thấy được bản thân cũng nhận về được nhiều như có thể truyền cảm hứng cho mình bạn.
Nhận được những câu hỏi, thắc mắc đó thì mình chỉ đáp lại: “Đi thử đi”.
Mẹ có thay đổi quan điểm về chuyện "đi đây đi đó" của chị?
Mẹ Ngọc thấy con gái đi nhiều và có sự thay đổi từ cái nhìn đến tư duy cuộc sống trở nên bao dung, nhẹ nhàng hơn. Và mẹ mình cũng có những chuyến đi (cười). Mẹ mình đi rồi cùng các cô đi từ thiện, đến nhiều nơi.
Mình cũng có dắt mẹ đi trong một vài hành trình. Sau dịch mình có đưa mẹ đi Phanxipang, lúc thấy mây, trời tự nhiên mẹ đến nắm tay mình và nói: “Mẹ cảm ơn con, nhờ có con mẹ mới có thể thấy được cảnh đẹp như thế này. Mẹ nghĩ nếu không có con thì cuộc đời sẽ không bao giờ thấy được cảnh rừng núi như vậy”. Đó đối với mình đã là thành công.
Mình cũng có dắt mẹ đi trong một vài hành trình. Sau dịch mình có đưa mẹ đi Phanxipang, lúc thấy mây, trời tự nhiên mẹ đến nắm tay mình và nói: “Mẹ cảm ơn con, nhờ có con mẹ mới có thể thấy được cảnh đẹp như thế này. Mẹ nghĩ nếu không có con thì cuộc đời sẽ không bao giờ thấy được cảnh rừng núi như vậy”. Đó đối với mình đã là thành công.
Đi du ngoạn khắp nơi, chị nghĩ tài chính là vấn đề quan trọng nhất?
Đúng là như vậy, thậm chí mình cũng nhận được rất nhiều câu hỏi về việc tiền đâu mà đi nhiều.
Có một chuyện làm Ngọc thay đổi hết suy nghĩ, mình nghe nói địa điểm đó có góc chụp hình rất là đẹp nhưng đường đi vô bản vô cùng khó, tận 20km đi bộ. Và mình đi thì gặp được căn nhà, chú sống trong đó đã 30 năm không có bóng điện, không có nước sạch, chỉ có cái bể mà nước vừa để giặt đồ, nấu ăn, thậm chí là nuôi cá. Vậy nhưng khi mình đến, nhà có mấy con gà thôi nhưng họ bắt và đãi mình hết. Và họ chỉ nhìn mình ăn thôi.
Lúc đó mình cũng vô tư, vừa đi xa vừa đói nên mình và các anh ăn rất tự nhiên. Lúc mình vừa bỏ cục xương xuống là 3-4 đứa con nít trong nhà lấy lên ăn. Từ khoảnh khắc đó mình ngưng, không dám ăn luôn. Mình được chia sẻ là các em bé chỉ được ăn thịt gà 1 lần trong năm, vào dịp Tết.
Mình thấy sao cuộc sống còn nhiều người khổ quá. Bây giờ mà quần áo họ mặc vẫn được làm từ những cây trong rừng. Và mình nghĩ mình cần phải làm cái gì đấy để có thể giúp đỡ cho mọi người.
Có một chuyện làm Ngọc thay đổi hết suy nghĩ, mình nghe nói địa điểm đó có góc chụp hình rất là đẹp nhưng đường đi vô bản vô cùng khó, tận 20km đi bộ. Và mình đi thì gặp được căn nhà, chú sống trong đó đã 30 năm không có bóng điện, không có nước sạch, chỉ có cái bể mà nước vừa để giặt đồ, nấu ăn, thậm chí là nuôi cá. Vậy nhưng khi mình đến, nhà có mấy con gà thôi nhưng họ bắt và đãi mình hết. Và họ chỉ nhìn mình ăn thôi.
Lúc đó mình cũng vô tư, vừa đi xa vừa đói nên mình và các anh ăn rất tự nhiên. Lúc mình vừa bỏ cục xương xuống là 3-4 đứa con nít trong nhà lấy lên ăn. Từ khoảnh khắc đó mình ngưng, không dám ăn luôn. Mình được chia sẻ là các em bé chỉ được ăn thịt gà 1 lần trong năm, vào dịp Tết.
Mình thấy sao cuộc sống còn nhiều người khổ quá. Bây giờ mà quần áo họ mặc vẫn được làm từ những cây trong rừng. Và mình nghĩ mình cần phải làm cái gì đấy để có thể giúp đỡ cho mọi người.
Nhiều Blogger được tài trợ về tiền vé, chỗ ăn ở. Chị có nghĩ mình sẽ phát triển hơn để có những "ưu tiên" này?
Không biết sau này sẽ ra sao nhưng hiện tại Ngọc vẫn muốn tự mình làm ra điều gì đó có giá trị. Còn nếu nhận được tài trợ trong thời gian tới thì bên cạnh niềm vui mình sợ bản thân bị chi phối. Lúc đó mình phải nương theo nhà tài trợ, thậm chí mất đi chất riêng.
Thật ra cũng có nhiều bên book mình đến check in và review nhưng Ngọc không nhận vì bản thân thấy chưa phù hợp. Bởi không phải ai cũng có điều kiện để đến những nơi sang trọng, còn mình đang chia sẻ những gì gần gũi nhất.
Thật ra cũng có nhiều bên book mình đến check in và review nhưng Ngọc không nhận vì bản thân thấy chưa phù hợp. Bởi không phải ai cũng có điều kiện để đến những nơi sang trọng, còn mình đang chia sẻ những gì gần gũi nhất.
Có khi nào những kế hoạch của chị bị "bể"? Và lúc đó cảm thấy thế nào?
Có, đó là vào thời điểm dịch bệnh. Lúc đó mình định đi nước ngoài. Nhưng cũng vì đợt dịch, mình xem lại hình và thấy Việt Nam đẹp quá. Qua tìm hiểu mình đã quyết định tập trung hơn vào truyền cảm hứng ở Việt Nam để mọi người có thể hiểu sâu về nơi đang ở.
Sẽ rất là xa, sau khi Ngọc thực hiện những dự án ở Việt Nam xong thì sẽ nghĩ đến những chuyến đi nước ngoài để được mở mang. Còn hiện tại có lẽ vì mình yêu Việt Nam quá (cười). Ngọc cảm thấy Việt Nam quá tuyệt vời nên cũng không cần phải đi đâu xa.
Sẽ rất là xa, sau khi Ngọc thực hiện những dự án ở Việt Nam xong thì sẽ nghĩ đến những chuyến đi nước ngoài để được mở mang. Còn hiện tại có lẽ vì mình yêu Việt Nam quá (cười). Ngọc cảm thấy Việt Nam quá tuyệt vời nên cũng không cần phải đi đâu xa.
Việc xây dựng thương hiệu thời trang chị bắt đầu từ khi nào?
Cách đây khoảng vài tháng mình cho ra mắt bộ sưu tập đầu tiên. Hiện tại mình chỉ đang xây dựng nền tảng, chưa làm truyền thông nhiều. Mình muốn có được những trải nghiệm đến từ bạn bè, người thân trước để xem cần cải thiện những gì. Đây là điều Ngọc rất tâm huyết. Việc xây dựng thương hiệu này, Ngọc muốn các bạn có thể được mặc đồ thiết kế ở giá phù hợp, đó cũng là lý do Ngọc muốn chuyển qua các nền tảng trực tuyến để giảm giá thành sản phẩm.
Tuy nhiên mình cũng đang kêu gọi đầu tư để có thể mở được cửa hàng. Giúp mọi người có thể đến và trải nghiệm nhiều hơn.
Tuy nhiên mình cũng đang kêu gọi đầu tư để có thể mở được cửa hàng. Giúp mọi người có thể đến và trải nghiệm nhiều hơn.
Tự mình làm tất cả công việc, Ngọc có cảm thấy bị quá tải?
Cũng may mắn vì sau 2 năm thay đổi nhân sự thì Ngọc đã có thêm một bạn trợ lý thiết kế. Mình lên thiết kế, ý tưởng và bạn đó sẽ thực hiện hóa giúp mình. Và mình cũng có team hỗ trợ thực hiện.
Còn việc chụp hình thì mình sẽ tự làm. Sứ mệnh của thương này này mình muốn truyền tải là sự tự tin, ai cũng có thể mặc được.
Mình cũng có nói với team rằng lợi nhuận sẽ được đem lên vùng cao, nên các bạn thích thì hãy tham gia chứ mình không có nhiều tiền (cười). Nhưng cũng may các bạn đều rất thích điều đó.
Còn việc chụp hình thì mình sẽ tự làm. Sứ mệnh của thương này này mình muốn truyền tải là sự tự tin, ai cũng có thể mặc được.
Mình cũng có nói với team rằng lợi nhuận sẽ được đem lên vùng cao, nên các bạn thích thì hãy tham gia chứ mình không có nhiều tiền (cười). Nhưng cũng may các bạn đều rất thích điều đó.
()
Nguồn: TH&PL