Vương Nhất Bác cũng như bao nhiêu người cận thị khác, thiếu chiếc kính như mất đi đôi ống nhòm vậy!
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng đôi khi cửa sổ tâm hồn mà thiếu mất cái ống nhòm thì khác gì sương mù bao phủ đâu. Nhìn cái gì cũng không rõ, trông cái gì cũng không xong. Đến cả Vương Nhất Bác khi bỏ kính ra còn chẳng thể nhìn rõ cái gì cơ mà!
Đến ngay cả việc bấm nút thang máy khi không có kính còn có thể bấm nhầm được cơ mà!
Những bạn "bốn mắt" cùng cảnh ngộ đâu rồi, có phải chúng ta đều giống như Vương Nhất Bác phải không nhỉ?
(
Nguồn: TH&PL