Tình nguyện viên 17 tuổi: Hơn 2 tháng đạp xe đi chống dịch, có lần xém "ngủ" trên cầu Sài Gòn

Huỳnh Thiện Bảo - cậu học sinh 17 tuổi vì chưa có bằng lái xe nên quyết định chạy xe đạp đi chống dịch.

Hơn 2 tháng dài vừa qua, Sài Gòn đã phải chứng kiến bao sự mất mát, đau thương và cả những điều "lạ lẫm". Lạ lẫm là bởi vì chẳng ai nghĩ thành phố năng động bậc nhất Việt Nam lại có thể "lặng thinh" và trầm buồn đến như vậy sau từng đợt giãn cách. 

Nép mình đằng sau sự trầm buồn của Sài Gòn, là nổ lực không ngừng của những chiến binh áo xanh, áo trắng ngày đêm dập dịch tại tuyến đầu. Có sức thì góp sức, không nhiều thì ít, người ta cứ xông pha mà lao vào tâm dịch chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

tinh nguyen vien 17 tuoi hon 2 thang dap xe di chong dich co lan xem ngu tren cau sai gon - anh 0
Thiện Bảo - cậu học sinh 17 tuổi đã đạp xe hơn 2 tháng đi chống dịch tại Sài Gòn.

Đó cũng là tinh thần đáng nể của Thiên Bảo - cậu học sinh 17 tuổi chưa đủ điều kiện lái xe máy, đành phải lọ mọ đạp xe lên cầu Sài Gòn mỗi ngày để đi chống dịch khiến nhiều người nể phục. 

Ít ai nghĩ có một bạn học sinh 17 tuổi mà lại đạp xe đi "chống giặc Covid-19"!

Mình là Huỳnh Thiện Bảo, một học sinh lớp 12 tại trường THPT Vinschool Central Park. Mình đã sinh sống ở Sài Gòn suốt 17 năm qua với biết bao kỉ niệm, chính vì thế ngày Sài Gòn "đổ bệnh" cũng là lúc mình cần phải làm gì đó để giúp đỡ Sài Gòn. Dù chưa đủ 18 tuổi nhưng mình cảm thấy rằng mình hoàn toàn đủ sức để đóng góp sức mình trong công cuộc "Chống dịch như chống giặc" của thành phố nói riêng và cả nước nói chung. 

Hơn nữa mình cũng cảm thấy không cam tâm khi thấy các anh chị sinh viên tình nguyện phải làm những công việc chưa từng có tiền lệ, phải đối mặt với nguy cơ bị lây nhiễm chéo rất lớn trong mình lại ở nhà? Chính vì thế mình càng quyết tâm đăng kí làm tình nguyện viên nhưng khổ cái là... không có bằng lái cũng như không có xe máy để đi vì chưa đủ tuổi. 

Mình mới sực nhớ ra là vẫn còn chiếc xe đạp đã gắn bó với mình trên khắp các cung đường Sài Gòn với 15.200 km trong suốt 3 năm đang bị bỏ xó một góc. Thế là mình quyết định cùng chiếc xe đạp làm nên kì tích mới và cũng nhờ vậy mình đã sở hữu một kỷ niệm có một không hai trong suốt hành trình đạp xe của mình. 

Đạp xe thì đương nhiên là không thể đi nhanh bằng xe máy được. Không chỉ vậy, bữa nào xui là gió ngược chiều, nắng gắt hay mưa dông là đổ lên đầu mình hết. Nhưng cũng may cho mình là địa điểm làm công tác tình nguyện chỉ cách mình có 3.3 km nên cũng không quá mất sức. Tuy nhiên điều gây khó khăn nhất với mình là sự làm khó của các chốt giao thông do ít người nghĩ là sẽ có một bạn học sinh 17 tuổi lại... đi xe đạp "chống giặc Covid-19"! 

Từng mém ngất xỉu vì đuối và được xe chuyên dụng đưa về nhà

Hôm 21/8 là lần đầu tiên mình đi hỗ trợ lấy mẫu trong vùng đỏ của quận Bình Thạnh. Mặc bộ đồ bảo hộ cấp 4 vào, trùm kín mít từ A đến Z, thêm 2 lớp khẩu trang và face shield làm cho mình muốn tắt thở ngay trước khi thực hiện lấy mẫu.

Không chỉ vậy, khi đeo hai lớp khẩu trang làm cho mình cảm thấy khó thở và rất nhiều lần mình bị đi đứng loạng choạng và tí nữa là ngất ra đường vì tuột đường trong máu và thiếu nước trầm trọng. Nhưng có làm thì mới có quen và có thể hiểu hơn cảm giác của các y bác sĩ cũng như các anh chị tình nguyện viên. 

Cũng chính hôm đó, mình có thêm trải nghiệm ra đường lúc 20h49 vì trời đổ mưa rất to nên công việc lấy mẫu buộc phải dừng lại và phải chờ gần cả tiếng sau mới tiếp tục được. Lấy mẫu xong thì mình quá đuối, mới chợt nhớ ra là mình còn phải đạp xe về và phải băng qua cầu Sài Gòn.

Lúc chiều đi thì mình đạp lên dốc bình thường nhưng do chiều về bị mất sức quá mức. Nhận thấy điều này, các anh chị đồng đội đã nhờ một cán bộ phường dùng xe chuyên dụng để chở mình và cái xe đạp về tới tận nhà vì mình đã quá đuối rồi và không thể đi được nữa!

Thực sự đây chính là nguồn động lực lớn nhất nhì để mình có thêm ý chí quyết tâm đi làm TNV vì vẫn được cán bộ quan tâm hỗ trợ hết sức mình. Mình không biết phải cảm ơn anh cán bộ ấy bao nhiêu cho đủ vì nếu như không có các anh, mình không biết bao giờ mới có thể đạp xe về được tới nhà nữa. Chưa kể có khi đang đạp xong nằm "ngủ" ngay giữa cầu Sài Gòn do quá mệt, xong cả nhà lại mắng rồi lại lo. 

Sài Gòn là nơi đã nuôi dưỡng mình lớn lên gần 18 năm trời với biết bao kỉ niệm với từng độ tuổi khác nhau… Đây cũng là vùng đất mà đã cho mình gặp được rất nhiều người bạn, cơ hội học tập tốt nhất có thể và những cung đường rộng thênh thang để đạp xe mỗi ngày lúc trước. Đặc biệt hơn là mình có cơ hội để gặp các anh chị đồng đội chuyên tấu hài và không chỉ thế, mình còn học được nhiều điều mới từ mọi người mà lẽ ra mình đã không học được nếu như mình chỉ ở nhà những ngày giãn cách. 

Dịch bệnh ở Sài Gòn càng lúc càng lan rộng, mình rất mong mỗi người sẽ ý thức một chút, nghiêm chỉnh chấp hành giãn cách cũng như tuân thủ quy tắc 5K để phòng chống dịch bệnh. Chỉ có ý thức mới là vaccine tốt nhất và hiệu quả nhất lúc này. Vì một thành phố không còn người ra đi vì dịch, mình cũng xin nguyện làm hết sức mình để thành phố và Việt Nam mau hồi phục. 

''Chờ ngày Sài Gòn… kẹt xe trở lại'' là mong muốn của nhiều người trẻ ở TP.HCM lúc này, cũng là tên tuyến bài được khởi xướng. Trong tuyến bài này, ghi nhận những chia sẻ, những câu chuyện và kỷ niệm về Sài Gòn. Có thể là của một người nổi tiếng, cũng có thể đến từ một bạn trẻ bình thường. Nhưng tất cả cùng gặp nhau ở tình yêu dành cho Sài Gòn và niềm tin thành phố sẽ sớm đẩy lùi được dịch bệnh để đường phố đông vui trở lại!

Tình nguyện viên tại điểm tiêm vaccine Sinopharm: "Người dân không còn bỏ về như trước!"

Nhật ký chống dịch: "Thất nghiệp, không kiếm ra tiền thì mình góp sức cho Sài Gòn"

Sài Gòn Chia Nhau Thở: Những điều ấm áp giữa dịch bệnh qua nét vẽ của sinh viên trường Kiến Trúc

(

Nguồn: TH&PL

)
Chia sẻ