Nữ diễn viên đã gửi đến những dòng nhật ký trong suốt thời gian vừa qua, từng lời bộc bạch về một Khả Như thật khác, trong một vai trò mới, nhưng cũng rất ấm áp.
Dear ,
Khả Như gửi những dòng nhật ký trong suốt 2 tháng vừa qua ở nhà của mình, để lan toả đến mọi người một nguồn năng lượng ấm áp, ý nghĩa.
Thú thật, thời gian đầu khi vừa được ở nhà, Như thấy thoải mái lắm. Vì mình đã có một khoảng thời gian rất dài, làm việc không ngày nghỉ. Xem như đây cũng là một dịp để mình được nghỉ ngơi, được chăm sóc cho bản thân mình nhiều hơn.
Vậy đó, nhưng thời gian càng kéo dài thì Như càng cảm thấy bản thân mình đang bị trì trệ, cơ thể lúc nào cũng uể oải. Mình vốn là một người năng động, nhiều năng lượng và cần được "xả ra hết" qua những vai diễn những kịch bản hay những khi đi quay hình các gameshow, mà bây giờ quanh quẩn trong nhà ăn với ngủ, Như thật sự rất nhớ công việc của mình.
Mà biết làm sao được, vậy là Như nghĩ ra nhiều "trò tiêu khiển" khác để bản thân đỡ rơi vào tình trạng "ì ạch", "trì trệ".
Như có một sở thích rất kỳ quặc là sưu tập mỹ phẩm, đồ make up và đồ làm nails. Vậy nên mình hì hục set up một góc trong nhà để làm nails "chuyên nghiệp", rồi mỗi ngày chia lịch làm móng cho chính mình, cuối tuần thì tắm chó, tối thì mình quay tiktok, đọc tin tức cho một ngày trôi qua.
Như thật sự rất nhớ những lúc được đi làm và gặp đồng nghiệp!
Mỗi ngày đi làm đều là một ngày đi chơi, được gặp gỡ bạn bè, đùa giỡn banh nóc, được học hỏi thêm rất nhiều điều từ đàn anh đàn chị. Bây giờ quanh quẩn ở nhà, cảm thấy mình cứ mù tịt với mọi thứ, trong lòng khó tả lắm.
Như cũng dặn dò cha mẹ bây giờ dịch lây lan không chỉ do ý thức mỗi người mà còn nhiều yếu tố lắm, nên lúc nào cũng chuẩn bị một tinh thần sẵn sàng ứng biến với nó. Gia đình Như luôn trữ sẵn nhu yếu phẩm để vượt qua đại dịch ví dụ như là thuốc này, các loại vitamin nữa…
Hoạt động này do Thành Đoàn thành phố phát động, chị MC Quỳnh Hoa đứng ra tổ chức, Như thấy mình may mắn khi có mặt trong nhóm tình nguyện viên. Cấp độ đầu tiên (Level 1 đó!) là đi hỗ trợ hướng dẫn người dân đợt xét nghiệm tại nhà thi đấu Phú Thọ.
Thiệt chứ, khi mình ngồi nhà nhìn hình ảnh, mình không tưởng tượng được sự khủng khiếp khi mặc bộ đồ bảo hộ đâu mọi người à.
Như nghĩ bản thân mới lần đầu chưa quen, nên đã không chịu nổi sau 1 ngày, mà vì không chịu nổi nên mình phải đồng hành tới cùng, cái mệt của mình nó không là gì cả so với những gì mọi người đã trải qua.
Sau buổi đó thì mọi người lại cho Như lên level 2 khó nhằn hơn là: cắt tóc cho các y bác sĩ tại bệnh viện dã chiến.
Như cũng có biết cắt tóc một chút, vì hay cắt cho người thân, cho trợ lý của mình, lâu lâu mà đơn giản thì cũng tự cắt tóc cho mình luôn, nhưng để mà làm cho các y bác sĩ thì mình cũng run thiệt. Thôi kệ, cứ ôm đồ nghề đi theo vậy!
Lúc đến nơi, Như đứng núp một góc, không dám cắt tóc, còn các anh thợ chuyên nghiệp đã bày đồ nghề ra để thực hiện rồi. Tất cả bác sĩ, y tá, điều dưỡng tại bệnh viện đều bước ra, các chị nữ thì buộc tóc vội vàng, hình ảnh này thật sự khiến mình xúc động.
Mình thật sự rất cảm động vì con gái ai chẳng muốn tóc mình đẹp, nhưng vì tính chất công việc và mùa dịch họ chấp nhận không quan tâm đến chuyện đẹp xấu nữa, Như vừa cắt vừa an ủi mọi người: "Thôi hết dịch thì mình đi tạo kiểu lại cho đẹp nghen!".
Những hình ảnh của mọi người là điều đẹp nhất Như từng được nhìn thấy trong đời!
Còn gì nữa nhỉ, Như làm luôn tình nguyên viên đi siêu thị cho bà con. Cả nhóm có 1 chiếc điện thoại chung để liên hệ với người mua hàng khi cần thay thế món đồ gì, ví dụ như cần mua ổi mà siêu thị không có hay cần mua hành mà hết hàng rồi… thì mình sẽ gọi điện về cho người ta để xác nhận với họ. Nhưng cả nhóm đều dùng điện thoại riêng luôn cho nhanh.
Câu đầu tiên Như gọi cho mọi người đều bắt đầu là:
Còn có những anh sống 1 mình, mua những món đồ cá nhân mà lỡ không có đúng loại họ thường dùng mà cần thay thế thì cũng báo lại giá cả cho họ vì không phải ai cũng có đủ điều kiện để mua. Ví dụ như 1kg thịt họ cần mua là 135.000 VND, nhưng khi mình đi siêu thị thấy giá lên là 170.000 VND chẳng hạn thì họ sẽ từ chối món đó mà thay bằng một món khác bằng với giá tiền mà họ có.
Khi mua xong tất cả mọi thứ và mang đến quầy tính tiền để siêu thị gửi hàng về cho mọi người, Như còn thấy thông cảm cho các nhân viên tại siêu thị và các hệ thống siêu thị đang bị trách là giao hàng chậm trễ.
Vì đơn hàng rất nhiều và nhân viên họ làm không nghỉ tay, khách xếp thành hàng dài để cân đồ, có nhiều bạn trẻ đứng chờ cả tiếng đồng hồ hơn để mua được một chút rau củ quả. Và thời điểm này việc vận chuyển giao hàng cũng rất là khó khăn.
Mùa dịch này, nghệ sĩ không gặp nhau nhưng vẫn nhắn tin động viên với nhau, khi đi làm tình nguyện Như cũng gặp các bạn đồng nghiệp. Nhưng không nói gì về nghề chỉ hỏi về tình hình xung quanh khu ở của nhau có gặp ca nhiễm nào không hoặc chỉ nói về công việc tình nguyện viên, Như thấy vậy cũng hạnh phúc rồi. Cũng có nhiều anh chị em gửi đồ ăn cho Như, mỗi người gửi 1 chút mà mình thấy vui lắm.
Như rất nhớ bánh mì, vì đi diễn đi làm nên mình biết có những chỗ bán bánh mì từ 9h tối, một số nơi bán từ sáng sớm, còn có những điểm bán khoai lang, khoai mì cực ngon mà là quán tủ của Như nữa.
Bây giờ sẽ không bao giờ thấy nữa, không biết khi dịch qua đi còn thấy nữa không.
Vì từng có một cô bán xôi bắp mà Như rất là thích, bán trước cửa chung cư, mà hơn 1 năm rồi không thấy cô ngồi bán nữa, thật sự rất thương.
Chỉ mong có một phép màu, sự mạnh mẽ và quyết chiến của người dân để chiến thắng đại dịch! Mọi người hãy giữ sức khoẻ thật tốt và cũng ghi lại mỗi ngày của mình, có một tinh thần lạc quan hơn, chuyện gì rồi cũng sẽ qua được hết nếu tinh thần mình bất khuất!
"Chờ ngày Sài Gòn… kẹt xe trở lại" là mong muốn của nhiều người trẻ ở TP.HCM lúc này, cũng là tên tuyến bài được khởi xướng. Trong tuyến bài này, ghi nhận những chia sẻ, những câu chuyện và kỷ niệm về Sài Gòn. Có thể là của một người nổi tiếng, cũng có thể đến từ một bạn trẻ bình thường. Nhưng tất cả cùng gặp nhau ở tình yêu dành cho Sài Gòn và niềm tin thành phố sẽ sớm đẩy lùi được dịch bệnh để đường phố đông vui trở lại!
Nguồn:TH&PL