Mẹ của hai đứa trẻ xấu số thất thần nhìn ra phía dòng kênh: "Tự nhiên hai đứa lọt xuống dưới đó chết...".
Ngày 10/5, tại căn nhà tạm bợ trên mé kênh đường TX33, phường Thạnh Xuân, quận 12, TP.HCM đã bao trùm nỗi đau buồn sau sự việc hai anh em ruột tử vong thương tâm do bị trượt chân xuống dòng kênh.
Cháu lớn là bé trai tên N.B.T.N (6 tuổi, tên thường gọi là Bin) và bé gái tên là N.B.T.C (4 tuổi, tên thường gọi là Xu). Không ai nghĩ hai đứa trẻ ngày nào cũng tung tăng, vui đùa khắp xóm, còn chưa đến tuổi cắp sách đến trường nay đã ra đi mãi mãi.
Nội dung liên quan
"Lúc biết tin, tôi như chết giấc"
Gia đình của hai cháu bé thuộc diện khó khăn, ba là anh N.T.S (34 tuổi) làm thợ hồ nuôi cả gia đình, còn mẹ là chị B.T.Y.N (23 tuổi) làm nội trợ. Ngôi nhà nhỏ tạm bợ được dựng lên bằng những tấm tôn xanh cạnh bờ kênh. Phía trước nhà, cũng chỉ dựng vừa hai khung rạp, một khung để che linh cữu của hai cháu bé tội nghiệp, một khung để khách đến viếng chia buồn cùng gia đình.
Ai đến viếng thăm, cũng đều xót xa khi nhìn thấy di ảnh của hai đứa trẻ. Đó chỉ là những tấm ảnh tạm bợ từ thuở nhỏ của gia đình. Ai ngờ bây giờ phải lấy làm di ảnh cho hai cháu. Nét ngây ngô ở trên gương mặt và nụ cười hồn nhiên khiến ai nhìn cũng đỏ hoe cả mắt.
"Mình không biết đến thì thôi, chứ biết rồi nhìn thấy cũng rơi cả nước mắt", một khách viếng thăm nói.
Gặp mẹ bé lúc vãng khách viếng vào giữa trưa, chị thất thần vừa kể vừa lau nước mắt: "Lúc biết tin tụi nó rớt xuống sông, tôi như chết giấc. Tìm không thấy cứ nghĩ tụi nó bị bắt cóc, thà bị bắt cóc cũng đỡ... ít ra tụi nó còn sống, chứ không phải nằm im trong quan tài như lúc này".
Chị kể lại lúc trưa tầm 13h, chị và cháu nhỏ nằm ngủ phía trong, cháu lớn thì ở ngoài xem TV. Lúc chị thức dậy vào 14 giờ hơn thì chẳng còn thấy đứa con nào của mình trong nhà nữa. Trên chiếc võng ngoài nhà cũng chỉ còn lại chiếc điện thoại, và hai đôi dép. Vì lo nên chị N. mới bắt đầu đi vòng quanh xóm để tìm.
Đến gần 15h hơn chị vẫn không thấy hai bé về, sau đó mới đi nhờ nhà xung quanh có lắp camera để coi lại. Chị mới thấy hai đứa con của mình có chạy ra dãy phòng trọ gần nhà để chơi, nhưng lúc chạy về thì khuất camera không thấy được nữa.
"Tới gần 16 giờ tôi mới đi báo công an vì sợ hai đứa bị bắt cóc, mấy chú công an mới bảo tôi là về kêu lối xóm huy động kiếm phụ. Cỡ 17h, người nhà tôi mới bắt đầu xuống kênh kiếm thử. Sau nửa tiếng tìm kiếm, anh tôi vớt được xác của thằng nhóc lên, còn bé nhỏ thì ông ngoại vớt lên được".
Chị N. bỗng nghẹn lại, ánh mắt vô hồn nhìn ra phía kênh: "Tự nhiên hai đứa lọt xuống dưới đó chết...".
Trước nhà chị N. có bị khuyết mất 3m lan can bảo hộ khá nguy hiểm. Nhiều người nghi ngờ rằng hai đứa trẻ vì sơ ý mà để trượt chân xuống kênh tại khúc đó. Nhưng chị N. cho biết: "Thật sự tôi không nghĩ con mình lại bị rớt xuống dưới vì bình thường tụi nó cũng ít ra lan can chơi lắm, xui khiến sao hai anh em lại bị lọt xuống cùng một lúc. Nếu tôi biết sớm hơn, nhiều khi có thể cứu được con mình rồi".
Nội dung liên quan
"Nhớ mấy tiếng kêu 'Mẹ ơi' của tụi nó"
Chị N. nói ngày trước hay phụ người ta bán bún ở đầu kênh, mà từ lúc dịch bệnh người ta nghỉ rồi nên chị không làm nữa. Chị N. chỉ ở nhà trông con, lo chuyện cơm nước cho gia đình.
Chị N. cũng tự trách mình rằng: "Mấy ngày tôi đi làm thì tụi nó cũng ở nhà chơi với nhau vậy đó, không bị gì hết. Bữa nay xui khiến sao... lúc tôi có ở nhà mà lại để tụi nó bị vậy, cũng tại tôi hết".
Đoạn, chị N. lau nước mắt rồi nghẹn ngào nói tiếp: "Từ lúc xảy ra chuyện tới giờ, tôi bàng hoàng lắm nhưng vẫn phải gắng gượng. Tụi nó lỡ bị vậy rồi thì mình phải tiễn cho nó đàng hoàng đã. Giờ thì còn có người này người kia lại thăm viếng, cũng an ủi phần nào. Tôi chỉ sợ năm dài tháng rộng sau này, không còn được nghe tiếng "Mẹ ơi mua cho con cái này", "Mẹ ơi cho con tiền ăn bánh", "Mẹ ơi sắm cho con cái áo",... tôi nhớ mấy tiếng kêu của tụi nó lắm.
Tại tôi có hai đứa con à... giờ chết hết hai đứa, còn gì nữa đâu".
Qua giờ trưa, ngày càng có nhiều khách đến viếng thăm, bàn ghế không đủ chỗ cho khách, nhiều người đến viếng rồi lại đứng nép vào một bóng mát dưới gốc cây để bày tỏ sự xót xa. Người dân xung quanh vẫn nhìn về phía gia đình với ánh nhìn đầy thương cảm.
"Bố nó thì đi làm hồ, mẹ nó thì ở nhà suốt chăm tụi nó. Nhưng chủ yếu ở nhà hai đứa tự chơi với nhau. Hai đứa bé này ngoan lắm, không có phá lung tung gì trong xóm. Nhà tôi có bán tạp hoá, hai đứa dù không có tiền mua bánh nhưng cũng vô đứng nhìn chứ không lấy cắp. Mình có bánh mình cho thì tụi nó lấy, rồi nó cảm ơn.
Mới hôm qua, hôm kia còn thấy bóng tụi nó chạy giỡn, giờ thì...", một người dân ở gần đó chia sẻ.
Nguồn: TH&PL