Johnny Dang: “Tôi có thể là giấc mơ Mỹ của nhiều người, nhưng cũng là ác mộng”

Tiếp nối câu chuyện trên đất khách, Johnny Dang nói về giấc mơ Mỹ, chuyện nổi tiếng và những cái khó ở quá khứ và hiện tại.

>>> Kỳ 1: Johnny Dang: "Khoa Pug đã không giữ lời hứa".

Start-up là từ thịnh hành trong thời đại công nghệ 4.0. Ai cũng muốn lập nghiệp và phát triển sự nghiệp riêng. Nhưng không phải ai cũng có khả năng xây nên tên tuổi và chạm đến thành công.

Đối với một người Việt lập nghiệp trên đất Mỹ, điều này còn khó khăn hơn gấp nhiều lần. Là người xây dựng đế chế triệu đô thành công, Johnny Dang đã chia sẻ với về ước mơ, lập nghiệp.

johnny dang toi co the la giac mo my cua nhieu nguoi nhung cung la ac mong - anh 0

Ông hoàng kim cương là cái danh gắn liền với Johnny Dang. Nhiều người chỉ nhìn thấy vẻ hào nhoáng và khối tài sản kếch xù của anh. Ít ai biết được rằng để có một đế chế như hôm nay, Johnny Dang đã đi lên từ 35 đô/ngày.

                                                                                 Để có được 2 tiệm kim hoàn ở Mỹ, khối tài sản triệu USD, anh đã đi qua những con đường nào?

Để được như ngày hôm nay, tôi trải qua một hành trình rất là dài. Như mọi người đều biết, tôi đi lên từ hai bàn tay trắng, thực sự đúng nghĩa là 2 bàn tay trắng. Sáu tháng đầu tiên qua Mỹ, tôi làm được 500 USD. Sau đó là 35 đồng (đô) 1 ngày. Cho đến ngày hôm nay thì… 

johnny dang toi co the la giac mo my cua nhieu nguoi nhung cung la ac mong - anh 0

Cái gì cũng vậy, để có được thành công đều phải qua quá trình rèn luyện. Và cần có may mắn nữa! Thật sự trong thành công lúc nào cũng có cái may mắn, tôi tin như vậy.

Johnny của hôm nay, theo anh là đã thành công chưa?

Đối với công việc kinh doanh, làm ăn, tôi lúc nào cũng muốn vươn lên và cố làm tiếp. Nó giống như đạp xe đạp, tôi không thể ngừng được. Nếu muốn xe chạy, tôi phải tiếp tục đạp.

Với tôi, thành công là khi chưa thỏa mãn những gì tôi có. Nếu tôi đã thỏa mãn và không tiếp tục làm nữa, thì công việc sẽ đi xuống và không phát triển thêm. Vì vậy, lúc nào tôi cũng phải cố gắng làm việc. Yêu thích công việc hàng ngày chính là sự thỏa mãn của tôi.

                                                                                                                   Nếu như lúc đó anh không sang Mỹ, anh có nghĩ mình sẽ được như ngày hôm nay? 

Cái này thật sự khó có câu trả lời chính xác. Nhưng tôi nghĩ, với sự cố gắng làm việc, tôi cũng có thể rất thành công ở Việt Nam. Còn thành công ở mức độ nào đối với tôi nó không định giá trên đồng tiền.

Vậy dựa trên điều gì?

Nếu ở Việt Nam tôi có cuộc sống thoải mái, không phải lo về vật chất nhiều, đó cũng là thành công rồi.

johnny dang toi co the la giac mo my cua nhieu nguoi nhung cung la ac mong - anh 0

Không so sánh chuyện tôi có bao nhiêu tiền, mà là ở sự cố gắng hết sức, làm việc siêng năng, đạt được những gì tôi muốn. Lúc nào tôi cũng quan niệm: nhìn lên thì chả bằng ai, nhìn xuống chả ai bằng tôi. Như vậy là vui nhất. Do đó tôi nghĩ mình cũng sẽ rất thành công ngay cả khi không sang Mỹ.

Từ khi nào trong đầu anh có suy nghĩ: "À, tôi chọn công việc này"?

Thứ nhất, ngành kim hoàn là ước mơ rất lớn của tôi. Ở Việt Nam, vàng rất quý. Hồi đó tôi có đi giúp việc cho người cô buôn bán vàng, thì thấy con cái, nhà cửa của cô rất thoải mái, sung sướng. Nên tôi ước mơ mình cũng được như vậy. 

Lúc đó tôi nghĩ là làm trong lĩnh vực này có thể mang lại cuộc sống sung túc. Ước mơ mà, ai cũng khao khát được vậy.

Khi qua Mỹ, tôi có cơ hội rất là lớn. Đây là câu chuyện mà trong nhiều phỏng vấn Mỹ tôi chưa từng nói qua.

Trước khi qua Mỹ, cô tôi có một cái tiệm grocery (PV: tạp hóa) bán rất tốt. Hồi đó, làm ở tiệm sẽ được 55 đồng/ngày. Hai anh của tôi làm ở đó, kiếm được nhiều tiền. Còn tôi đi làm vàng nhận được có 35 đồng/ngày thôi. 

Chú tôi về cười, nói là: "Mày đi làm vàng, ngày được có 35 đồng thì đi làm tạp hóa cho rồi, 55 đồng không ngon hả? Đứng bán hàng mà, đâu có gì cực. Người ta vô rồi đứng tính tiền thôi, sướng muốn chết. Đi làm tạp hóa rồi mở thêm tiệm, kiếm bộn tiền, chứ làm vàng cực quá, làm từ sáng đến tối có 35 đồng".

johnny dang toi co the la giac mo my cua nhieu nguoi nhung cung la ac mong - anh 0

                                                                                    Vậy điều gì anh lựa chọn mặt hàng đắt tiền như là đá quý để làm xuất phát điểm, trong khi lúc đó anh hai bàn tay trắng?

Khi tôi vô thị trường này, tôi mới thấy được những người hát nhạc rap bên này, những nghệ sĩ rất đắt show, kiếm được rất nhiều tiền. 

Tôi bắt đầu xem những thương hiệu và sản phẩm họ buôn bán. Ví dụ như cùng một sản phẩm với chừng đó gram vàng, tôi bán 10 đồng, nếu có thương hiệu, họ bán đến mấy chục đồng.

Từ đó tôi có ý tưởng thay vì làm/buôn bán bình thường, tôi sẽ xây dựng thương hiệu thì có thể giá trị của tôi cao hơn. Mà muốn xây dựng thương hiệu, tôi phải có chất lượng.

johnny dang toi co the la giac mo my cua nhieu nguoi nhung cung la ac mong - anh 0

Vì vậy, từ khi tôi làm nghề, chẳng hạn người ta vô sửa trang sức giá 3 đồng. Lẽ ra chỉ 3 đồng thôi là xong đúng không? Nhưng hàn xong tôi đánh bóng, tôi làm thêm việc cho món đó đẹp hơn nhưng không chặt thêm tiền, bởi vì tôi yêu thích, tôi muốn cái chất lượng. Đó là định hướng đúng đắn ban đầu tôi có được. Và tôi đi được đúng đường.

>>> Kỳ 1: Johnny Dang: "Khoa Pug đã không giữ lời hứa".

johnny dang toi co the la giac mo my cua nhieu nguoi nhung cung la ac mong - anh 0

Dù không xuất phát từ vạch đích, Johnny Dang vẫn xây dựng nên tên tuổi nơi đất khách quê người. Từ một người phải chen chúc trong ngôi nhà nhỏ, anh đã tạo nên một cơ ngơi đồ sộ khiến nhiều người Mỹ phải thán phục. Nếu người Việt từng nói về giấc mơ Mỹ thì giờ đây Johnny Dang đã trở thành giấc mơ của nhiều người.

Khó khăn những ngày đầu lập nghiệp mà anh nhớ nhất?

Khó khăn mà tôi nhớ nhất là: đi làm 3 việc - 3 chỗ khác nhau trong một ngày - nhưng cả già đình có 1 chiếc xe. Một ngày tôi chạy 3 chỗ khác nhau để làm, nhưng không có xe riêng để đi, phải nhờ ba đưa. Có lúc tôi làm khuya, cái job thứ 3 bắt đầu từ 9h nhiều khi tới 10, 11, 12 giờ đêm, thì ba phải ở lại chờ đón. Đó là cái khó khăn mà tôi nhớ hoài.

Lúc đó anh bao nhiêu tuổi?

Khoảng 24-25 tuổi.

                                                                                Đi đúng đường là lý do tốt để theo đuổi ước mơ, nhưng còn điều gì khiến anh tiếp tục theo đuổi dù có nhiều khó khăn?

Bởi vì gia đình.

Khi qua đây, gia đình tôi nghèo khó, rất cực. Lúc đó có nhiều người không giúp đỡ tôi. Nhưng mẹ tôi ở Việt Nam đã quá cực rồi.

johnny dang toi co the la giac mo my cua nhieu nguoi nhung cung la ac mong - anh 0

Nguyên 3 gia đình tôi ở chung 1 cái nhà có 3 phòng. Mọi người có thể hình dung 3 gia đình ở, có nghĩa là chen nhau ngủ dưới đất, khác gì cảnh ở Việt Nam đâu. Và tôi cứ nghĩ mẹ đã quá cực để nuôi tôi khôn lớn nên tôi muốn có một cuộc sống tốt để cho mẹ về hưu sớm. Ngoài đam mê công việc, gia đình chính là động lực để mình cố gắng hết sức, kiếm thật nhiều tiền để về sau gia đình tôi không còn cực như vậy.

                                     Những người giàu, triệu phú, tỷ phú thường che đi quá khứ cực khổ của họ. Tại sao anh không giấu đi điều đó mà anh lại muốn kể cho mọi người nghe?

Tôi muốn kể cho mọi người nghe là vì tôi muốn cho các bạn biết: Ai cũng sẽ làm được nếu bạn cố gắng thực hiện, theo đuổi ước mơ đến nơi đến chốn. Khi bạn trải qua khó khăn rồi thì bạn sẽ coi cuộc sống nhẹ nhàng hơn.

Mình muốn tất cả bạn trẻ phải luôn cố gắng.

Người thành công không nhất thiết phải là siêu giỏi, không phải là thiên tài.

johnny dang toi co the la giac mo my cua nhieu nguoi nhung cung la ac mong - anh 0

Các bạn cứ cố gắng, làm bất cứ nghề gì cũng được. Khi có cơ hội thì bạn sẽ lên mức khá, không những khá mà còn giàu. Đó là động lực mà tôi muốn gửi tới cho tất cả bạn trẻ hoặc những người có mong muốn làm ăn.

Chứ nhiều người nói "Tôi nghèo quá, làm chi mệt, làm hoài nó cũng không ra" thì khỏi làm cho rồi. Vạn sự khởi đầu nan, chưa nan mà nhiều đứa hay nản. Những người như vậy thì sẽ mất đi cơ hội. Cơ hội sẽ đến với bạn một lúc nào đó bạn không biết được.

Anh có định mở thêm tiệm ở Việt Nam?

Điều này tôi chưa nghĩ tới. Bởi vì quản lý một cái tiệm không phải là đơn giản. Công việc bên này đã quá nhiều, quá bận, làm không kịp. 

Tôi nghĩ tôi sẽ rất thành công nếu tôi mở nhiều tiệm ở Mỹ, nhưng tôi chỉ có hai tay thôi, làm nhiều cũng rất vất vả. Với lại, khi nhiều quá thì tôi sẽ không kiểm soát được chất lượng. Không những chất lượng vàng bạc mà còn chất lượng về customer service (PV: dịch vụ khách hàng). Nên tôi không có ý định mở thêm ngoài 2 tiệm tôi đang có ở Houston.

johnny dang toi co the la giac mo my cua nhieu nguoi nhung cung la ac mong - anh 0

Ai cũng nghĩ người giàu đều có nhiều lợi ích. Ừ thì hên thật nhưng đằng sau cái hên đó là vô vàn cái thiệt. Và để cân bằng giữa cái thiệt - cái hên, Johnny Dang đã bỏ ra những gì?

                                                                                                                        Là người châu Á trên đất Mỹ, anh có gặp vấn đề phân biệt chủng tộc?

Phân biệt chủng tộc thật sự có trên đất Mỹ, chắc chắn. Nhưng tôi chọn coi nhẹ vấn đề. Chẳng hạn như nhiều đứa Mỹ đen nó chọc tôi, nó đọc tên tôi là Ching chang chong, hoặc lấy cái đôi đũa để chọc tôi... Có nhiều người đặt nặng vấn đề, coi đó là kỳ thị nhưng tôi chỉ xem đó là chuyện giỡn. 

Có rất nhiều người Việt Nam gặp Mỹ da màu rất là sợ, họ nghĩ "người Việt Nam sao mà dám chơi với Mỹ đen, Mỹ đen là gangster (PV: giang hồ) không mà". Mình nghĩ đó cũng là một loại phân biệt chủng tộc với các bạn ấy. 

Trong xã hội lúc nào cũng có thành phần tốt - xấu, không thể vì một vài thành phần xấu để quy chụp hết cho cộng đồng người Mỹ da màu được. 

                                                          Đến khi đã có thành tựu, có cuộc sống sung túc hơn, tiếp xúc nhiều người nổi tiếng. Anh có được đối xử đặc biệt hơn lúc còn là thợ kim hoàn?

Đối với những người hát nhạc rap hay người nổi tiếng, họ đối xử với tôi đặc biệt hơn người khác vì tôi làm cho họ mấy món hàng rất đẹp, họ rất thích, họ hãnh diện là "Ồ, cái này Johnny Dang làm cho tao nè". Có người còn coi tôi như bạn thân.

Còn đối với những người khác, cái này nhiều khi tôi thấy nó rất vô lý. Chẳng hạn như tôi đi ăn nhà hàng, tôi có đủ tiền trả, nhưng có nhiều nhà hàng lại ưu đãi không tính tiền tôi, bởi vì họ biết đến tôi. Hoặc có những tiệm ăn nhỏ, tôi muốn đi ăn và trả tiền để hỗ trợ người ta, nhưng người ta lại ưu đãi tôi. Vô lý không?

johnny dang toi co the la giac mo my cua nhieu nguoi nhung cung la ac mong - anh 0

Hồi xưa lúc còn nghèo, tôi đi club để quảng cáo mấy món hàng, đứng xếp hàng thiệt dài để đợi chui vô club. Có khi đợi muốn chết 3-4 tiếng mới vô được, và phải trả tiền nữa. Còn bây giờ vô club không những không cần trả tiền cho người ta mà còn được trả tiền lại. Đôi khi những điều như vậy không công bằng lắm, nhưng đó là cái hên của người nổi tiếng.

                                                                                            Anh có thấy là cuộc sống của Johnny Dang bây giờ là giấc mơ Mỹ của rất nhiều người khác?

Thực sự đó là giấc mơ, nhưng mà cũng có rất nhiều người không muốn, nói là ác mộng. Mấy đứa bạn của tôi nói: "Tao không có muốn cuộc sống của mày đâu, mệt quá, nhức đầu quá, mày phải lo nhiều quá. Tao ăn sáng, đi đánh golf, trưa đi chơi, vậy là đủ".

Tại sao anh không tận hưởng khi đã có cơ ngơi như vậy?

Tôi không thể nghỉ ngơi vì phải có trách nhiệm rất nặng. Bên dưới tôi là 60-70 nhân viên, chưa kể khách hàng của tôi toàn là người nổi tiếng, mà càng nổi tiếng thì yêu cầu của họ càng cao.

Thuyền to thì sóng cả. Tôi cũng có rất nhiều sự cạnh tranh trong vấn đề làm ăn. Nếu tôi không cố tiếp tục vươn lên, đạt được những điều tốt hơn, hay hơn, khác lạ hơn người ta, thì cơ nghiệp của tôi sẽ không vững như vậy, mà đi xuống.

Làm ăn không giống với làm công nhân viên chức - một công việc nine-to-five (làm theo giờ hành chính) ổn định.

johnny dang toi co the la giac mo my cua nhieu nguoi nhung cung la ac mong - anh 0

                                                                            Mọi người luôn nhận định anh Johnny là thành công. Vậy sau những điều đã có, anh có tham vọng nào khác?

Khát vọng của tôi rất lớn. Tôi là cố gắng xây dựng đồng DBZ thật ổn định, bởi tôi hãnh diện là người Việt đầu tiên hợp tác được với DBZ. Thứ hai, đưa những thiết kế của tôi lên càng cao hơn nữa để cạnh tranh với các thương hiệu lớn. Đó là ước mơ thôi, còn làm được hay không (thì chưa biết).

Đối với tôi, lúc nào tôi cũng phải đặt goal (PV: mục tiêu) thật cao, sánh ngang những thương hiệu lớn như là Tiffany, Gucci, Cartier... 

Tôi luôn đau đáu tại sao họ làm được. Nên tôi cố gắng, hy vọng ngày nào đó tôi cũng sẽ làm đưa Johnny Dang & Co được như vậy.

Cái mộng cuối cùng của tôi là truyền đạt cho con những kiến thức để con tôi tiếp nối sự nghiệp, tôi có thể về hưu sớm. Khi truyền đạt với con, tôi sẽ không nói với con về tiền, mà tôi dạy cho con kiến thức, những cách làm ăn để con có thể tiếp nối công việc của tôi. 

Quý tử của anh có hứng thú với việc trở thành thợ kim hoàn?

Hiện giờ em đang học lớp 9, nhưng mà cũng rất là hứng thú. 

Nhất là con gái của tôi. Con gái của tôi cũng nhanh trí, học rất giỏi. Tôi rèn luyện cho con khả năng về làm ăn. Bắt đầu rèn luyện cho em cách làm ăn để biết được lề lối như thế nào.

johnny dang toi co the la giac mo my cua nhieu nguoi nhung cung la ac mong - anh 0

Anh ít khi chia sẻ các clip về gia đình trên kênh? 

Bà xã không bao giờ muốn đời tư của tôi bị công khai ra nhiều. Vì vậy những clip trên YouTube của tôi ít đăng về gia đình chẳng hạn như cả nhà ăn cơm tối, sinh hoạt gia đình. 

Tôi đi làm mệt rồi nên chỉ muốn tận hưởng cuộc sống riêng tư. Chứ còn quay để chia sẻ thêm thì tôi không còn bao nhiêu thời gian cho bản thân, cho gia đình. Mỗi tuần gia đình tôi có một buổi xem phim với nhau, tôi luôn dành chủ nhật cho gia đình. Những điều riêng tư đó tôi chưa bao giờ để lên mạng xã hội.

Nên tôi cũng cố gắng thôi chứ mạng xã hội phát triển, tôi không thể giữ là kín được.

Một ngày của anh diễn ra thế nào? 

Sáng tôi dậy rất sớm, tầm 6-7h thay phiên nhau đưa con đi học. Đưa con đi học thì có thời gian nói chuyện với con. Ngoài ra tôi cũng đang tập cho bé lái xe, bé cũng rất thích tôi dạy cho bé lái xe, 16 tuổi lái xe tới trường được rồi. 

Về thì đi tập, xe đạp, chơi golf. Tôi muốn ít nhất buổi sáng có thể dành thời gian cho bản thân. Rồi sau đó lên tiệm làm, YouTube tôi quay là tiện thôi, chứ tôi không bỏ quá nhiều thời gian làm YouTube. Chẳng hạn bây giờ tôi qua Cali ăn nhà hàng với những người bạn thân của tôi thì tôi sẽ quay lại.

johnny dang toi co the la giac mo my cua nhieu nguoi nhung cung la ac mong - anh 0

Thứ ba có nhiều người hâm mộ gửi thử thách làm cái này cái kia thì tôi cũng muốn quay thực hiện yêu cầu của mọi người. Chứ tôi không kiếm sống nhờ YouTube, không muốn trở thành YouTuber.

Anh định năm bao nhiêu tuổi sẽ về hưu?

Chắc chắn là dưới 60.

Tôi còn lo cho gia đình nữa. Tôi rất cảm ơn bà xã vì tôi không dành được nhiều thời gian cho gia đình, bà xã luôn ở đằng sau, làm hậu phương lo cho con cái gia đình. Vì vậy lúc nào tôi cũng ái ngại, cố gắng điều hoà giữa gia đình và công việc dù đó là điều rất khó khăn. Khó hơn điều đình với những tay làm ăn nữa, nhất vợ nhì trời mà.

Thường làm gì thì làm tôi sẽ cố gắng có 1 buổi cơm chiều ở nhà với gia đình giống bữa ăn truyền thống. Chứ không mạnh ai nấy ăn, không có giờ hỏi thăm con cái. Buổi sáng cũng đi tập thể dục với bà xã. Làm gì thì làm chỉ có những trường hợp đặc biệt lắm còn không thì ngày chủ nhật nào cũng là ngày của gia đình, có chuyện gì tôi cũng bỏ hết.

Một ngày có 24 tiếng thôi, nên tôi cố gắng cân bằng cả 2. 

                                                                                                                             Bé trai chưa rành tiếng Việt lắm, anh có sợ bé sẽ quên luôn tiếng mẹ đẻ?

Có chứ, tôi rất lo nên luôn cố gắng nhắc bé học tiếng Việt. Nhất là ở nhà thì tôi luôn nói với em bằng tiếng Việt. Thậm chí tôi có chương trình là cho em về Việt Nam chơi, tại tôi nghĩ nếu về vài tháng em sẽ học được nhiều hơn. 

Con gái tôi thì rành rồi. Mình cũng khuyến khích con lắm, con nghe khen giỏi thì khoái, muốn học để nói thêm.

Vậy là anh cũng lo ngại con cái "mất gốc"? 

Tôi rất lo đấy. Mình đi giới thiệu người ta là người Việt mà không biết nói tiếng việt thì đó là điều thiệt thòi.

Thứ hai là vì tôi biết tiếng Việt thì mới học được văn hoá Việt. Với tôi văn hoá Việt Nam quan trọng lắm. Mình sống ở Việt Nam nên ảnh hưởng văn hoá Việt Nam rất nhiều. Khi qua đây tôi thấy văn hoá Mỹ rất giỏi về kỹ thuật máy móc nhưng nói về gia đình truyền thống tình cảm, tôn kính lẫn nhau thì thua Việt Nam nhiều.

Văn hoá Việt Nam dạy cho tôi biết kính trên nhường dưới, tôn kính, thật thà. Tôi muốn con tôi ảnh hưởng những văn hoá ấy, chứ không muốn người Việt mà chỉ có văn hoá Mỹ.

Nguồn:TH&PL