"Gia đình tôi tuy không dư giả nhiều nhưng cũng có không đến mức tôi phải chật vật mưu sinh trong mùa dịch như thế!"
Sài Gòn, tuần giãn cách xã hội thứ 3
Hôm nay muốn kể các cậu nghe về buổi trò chuyện với nghệ sĩ Phi Phụng – diễn viên tuổi thơ của bao thế hệ gen Z và gương mặt quen thuộc của biết bao khán giả truyền hình. Chúng tôi có một cuộc hẹn, tạm gọi cuộc hẹn “không bánh, không trà” vì đơn giản vẫn trong kỳ giãn cách xã hội nên đành gác lại việc gặp nhau giữa mùa dịch. Cuộc trò chuyện giữa một thế hệ trẻ lắng nghe tâm tình về sự nghiệp - cuộc sống của một bậc tiền bối cũng là một cái gì đó hay ho để những người trẻ chúng ta có cách nhìn sâu sắc hơn về nỗi lòng của người đi trước.
Phi Phụng (sinh năm 1957) là một nghệ sĩ nổi tiếng trong làng hài Việt Nam, chị là gương mặt quen thuộc của màn ảnh Việt. Nữ nghệ sĩ ghi dấu ấn trong lòng khán với lối nói chuyện duyên dáng, hài hước không chỉ trong phim và còn ngoài đời thường. Hiện nay, dù đã ngoài 60 tuổi nhưng cô vẫn miệt mài đóng góp hết mình cho nghệ thuật.
- Dịch bệnh tác động mọi ngành nghề trong xã hội, là một người hoạt động nghệ thuật, Phi Phụng bị ảnh hưởng như thế nào?
Dịch bệnh bùng phát lại từ dịp Tết kéo dài cho đến nay, khiến mọi hoạt động của sân khấu, nghệ thuật hầu như bị tê liệt. Bình thường ngày Tết nghệ sĩ phải chạy show và đi diễn khá vất vả nhưng chỉ duy nhất năm nay, nghệ sĩ chúng tôi phải tạm ngưng hết tất cả các hoạt động. Cũng ảnh hưởng nhiều đó chứ, nhưng tạm xem năm nay nghệ sĩ có một cái Tết đúng nghĩa vậy, không show chậu, không công việc chỉ tập trung ăn tết bên gia đình.
May mắn là cuộc sống của tôi vẫn ổn định và vẫn xoay xở được mọi thứ. Tôi chỉ thương những anh em đồng nghiệp ở sân khấu khá chật vật và bị cắt giảm chi phí nhiều thứ. Nhưng đây là tình hình chung rồi, mùa dịch nên ai cũng vất vả chứ không riêng một cá nhân nào.
- Trong khoảng thời gian giãn cách xã hội, cô thường làm gì?
Dịch bệnh nên tôi cũng hạn chế đi đâu, với lại cũng trên 60 tuổi rồi nên tôi cũng sợ lắm. Thời gian mỗi ngày chỉ quanh quẩn ở nhà, sáng đi chợ sớm nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa thôi. Ngày thường bận rộn với việc đi diễn thì giờ có thời gian dành cho gia đình hơn.
Tôi có con trai, bán đồ ăn online nên tôi qua phụ con giao hàng. Nói cho vui thế thôi, tôi cũng chỉ giao những chỗ người quen để bớt rảnh rỗi mùa dịch.
Con trai tôi là đầu bếp, có nhà hàng kinh doanh riêng nhưng dịch nên phải đóng cửa. Dịch nên nghĩ thêm việc nấu ăn tại nhà và kinh doanh online, được nhiều người thương nên ủng hộ nhiệt tình lắm.
- Vốn là một nghệ sĩ, cô có ngại việc làm shipper sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của mình?
Hôm trước tôi có đăng đoạn video làm shipper cho con trai và được khán giả khá quan tâm. Nhưng nhiều người không biết, họ nghĩ tôi khổ nhưng thật ra chỉ là clip vui của nhóm trong mùa dịch. Tôi có làm shipper thật nhưng không khổ đến mức như mọi người đồn đoán . Chỉ là phụ con trai đi giao hàng cho những khách quen thôi. Tất nhiên, con tôi cũng không nỡ để tôi phải vất vả nắng mưa.
Nhiều khán giả thấy thương còn nhắn tin bảo “Sao tôi khổ thế!” nhưng đâu tới mức vậy. Gia đình tôi tuy không dư giả nhiều nhưng cũng có không đến mức tôi phải chật vật mưu sinh trong mùa dịch như thế!
Từ trước giờ đi làm dành dụm được bao nhiêu thì giờ lấy ra trang trải cuộc sống hàng ngày. Không kiếm ra tiền nên mọi chi tiêu cũng cố gắng tiết kiệm hơn một chút.
- Trải qua không ít thăng trầm với nghề, bây giờ nhìn lại những điều đó cô có cảm nhận gì?
Người ta thường bảo tôi "hoa nở muộn", tại tới 50 tuổi mới được nổi tiếng và khán giả mới biết tới nhiều. Đối với nhiều người, ở tuổi đó là quá muộn để một người nghệ sĩ gặt hái thành công. Tôi không nghĩ thế, trời cho bao nhiêu thì hưởng bấy nhiêu. Tôi không muốn tham lam đòi hỏi nhiều hơn thế, tôi cũng thấy mình hạnh phúc hơn nhiều người rồi.
Nhiều người còn hay gọi tôi “diễn viên của những vai phụ”, thật ra cũng đúng. Điều này không có gì khiến tôi phải buồn cả, đôi khi vai phụ nhưng khán giả lại ấn tượng và nhớ đến mình nhiều. Họ thích cái nét hài duyên dáng, ồn ào của tôi. Cho nên, dù ở vai trò nào với tôi cũng không quan trọng, thành công của một người nghệ sĩ là cách để khán giả nhớ và ấn tượng về mình.
- Là một người thâm niên trong nghề, cô có cảm nhận thế nào về sự khác biệt trong cách hoạt động nghệ thuật thời trước và bây giờ?
Bây giờ ngồi nhớ lại về chặng đường làm nghề của mình tôi thấy vui lắm chứ. Hồi đó làm nghề, dù có hơi thiếu thốn về vật chất nhưng được cái có nhiều kỷ niệm. Kịch bản hồi xưa hay lắm, những lời thoại nói ra đều “có vần có nhịp” nên dễ đọng lại trong lòng người xem. Khán giả hồi ấy được xem diễn cũng thấy vui mà mãn nhãn nữa.
Cảm giác làm nghề bây giờ nó khác nhiều lắm chứ. Cuộc sống thay đổi, phát triển hơn nhiều nên đời sống tinh thần của khán giả cũng thay đổi theo. Nghệ thuật bây giờ được ví như "mì ăn liền” vậy đó, khán giả xem rồi vui ngay lúc đó thôi chứ không đọng lại nhiều.
- Chứng kiến những thay đổi như thế, đối với một người nghệ sĩ hoạt động lâu năm như cô có buồn không?
Đôi khi suy nghĩ tôi cũng buồn nhưng phải mang tâm thế là “chấp nhận” vì đó là cuộc sống. Khi càng lớn tuổi, người ta thường hoài niệm về những thứ xưa cũ mà.
Cuộc sống bây giờ cũng hiện đại và tân tiến hơn rất nhiều, ngày xưa người ta rất thích thú khi được đến sân khấu xem kịch, những điều đó thiêng liêng và ý nghĩa. Nhưng bây giờ, nếu không đến sân khấu nữa, người ta vẫn có hàng trăm thứ khác để giải trí. Trên điện thoại, tivi đều có đủ, họ muốn xem gì sẽ lên mạng để tìm kiếm là có đủ. Chính vì thế đôi khi nó cũng mất cái tính thiêng liêng của nghệ thuật.
- Ở tuổi của cô, nhiều đồng nghiệp đã có nhiều bức phá hoặc được phong tặng các danh hiệu, bản thân cô có từng mong mỏi một danh xưng cho mình?
Bản thân tôi thấy mình cũng khá kén vai, chỉ xin những vai diễn vui, hài hước một xíu, những vai buồn và bi quá lại không phù hợp với tôi. Nhiều khán giả cũng thấy thế, họ bảo những vai buồn không hợp với tôi đâu.
Thật sự tôi chỉ là một diễn viên tay ngang thôi, không qua trường lớp đào tạo bài bản gì, nên đôi khi tôi cũng e ngại trước những lời mời đòi hỏi quá nhiều sự chuyên nghiệp.
Một số chương trình mời tôi làm giám khảo nhưng tôi không dám nhận. Làm giám khảo phải nói và nói đúng thì mới phù hợp với vị trí đó. Tôi chỉ là một diễn viên tay ngang nên thành ra tôi khá rụt rè trước những lời mời làm cố vấn, giám khảo. Tôi nghĩ những cái đó không phù hợp với mình nên đành để những nghệ sĩ có chuyên môn hơn. Nói không khéo lại bị ném đá thêm, thà là mình không nhận.
- Khi nhìn lại chặng đường làm nghề, cô cảm thấy ở giai đoạn nào là khó khăn nhất?
Khoảng thời gian đầu tôi mới vào nghề, tôi phải chấp nhận đóng nhiều vai diễn khổ nhiều. Tôi thấy khó khăn lắm, thật sự những vai đó không hợp với tôi nhưng vì mưu sinh nên phải chấp nhận. Mỗi lần trước khi ra sân khấu, tôi phải đứng trong cánh gà để tập bắt tâm lý buồn. Tôi thường nghĩ về những chuyện buồn nhất để rơi nước mắt. Về sau, tôi xin đạo diễn để tôi đóng những vai vui hơn, phù hợp với mình hơn.
Nghệ thuật đối với tôi là cả đời rồi, tôi cứ làm và cống hiến đến khi hết mức không thể nữa rồi thôi. Đi diễn cũng cực và vất vả lắm, đêm nào diễn về nhà cũng 1 giờ sáng, hôm sau lại phải đi quay sớm. Nhưng nhờ trời thương nên sức khỏe tôi vẫn tốt và có thể dốc hết mình cho nghiệp diễn. Đi diễn có nhiều niềm vui, gặp gỡ bạn bè, đồng nghiệp tán dốc nên thấy tinh thần thoải mái lắm.
- Ở tuổi 64, niềm mong mỏi nhất của một nghệ sĩ như cô là gì?
Thời còn mưu sinh, tôi ao ước mình đã có một căn nhà đàng hoàng, che nắng che mưa. Vậy mà mãi đến hơn 50 tuổi, tôi mới có được một căn nhà khang trang như mơ ước. Tuy không lớn nhưng cũng đủ che mưa, che nắng theo đúng mong ước của mình.
Hồi trước nhìn đồng nghiệp, chị em ai cũng đã có nhà cửa tươm tất, mình cũng chạnh lòng lắm chứ. Cũng nhờ trời thương mà phần nào cũng xây cho mình được căn nhà đàng hoàng. Căn nhà này gắn bó với vợ chồng tôi cũng được 9 năm rồi.
- Dự án phim “Kiếm chồng cho mẹ chồng” đang chiếu, trước đây là vai diễn của cô cùng nghệ sĩ Chí Tài. Bây giờ khi xem lại những hình ảnh đó, cô có cảm nhận thế nào?
Bộ phim “Kiếm chồng cho mẹ chồng” là vai diễn cuối cùng của tôi đóng cùng Chí Tài. Đối với tôi, anh ấy là một người đồng nghiệp hiền lành, thân thiện nên anh mất, tôi cũng buồn lắm. Bây giờ phim công chiếu, vai diễn của anh cũng có người thay thế nhưng tôi thấy buồn cho anh. Tôi và anh có nhiều kỷ niệm làm nghề với nhau, thử đủ vai diễn và cả trong các vai vợ chồng.
Ngày anh mất, tôi bận công việc nên không đến viếng được, cũng tiếc lắm. Trong dịp Tết, tôi đến viếng anh và gửi lời xin lỗi vì bỏ lỡ lần tiễn đưa anh về Mỹ. Tôi thấy cuộc sống bây giờ nhiều điều đến bất ngờ, không lường trước được nên bây giờ còn sống thì cố gắng vui vẻ, giúp ai được chúng ta cứ giúp, đừng sân si làm gì, mệt mỏi lắm.
- Thời gian gần đây, không ít những thông tin tiêu cực bủa vây nghệ sĩ Việt, cũng là một người trong nghề, cô có cảm nhận thế nào?
Năm nay là một năm hạn của nghệ sĩ khi bị vướng tai tiếng khá nhiều, và vấn đề này trở nên khá nhạy cảm với chúng tôi. Dù có nghe nhiều tin tức nhưng tôi chọn im lặng. Nếu nói nhiều quá cũng sẽ bị phán xét, không nói thì cũng mang tai tiếng nên thôi cứ làm thinh luôn cho rồi. “Ai đúng, ai sai” để họ tự biết, mình không phải người trong cuộc nên cũng không biết thực hư thế nào. Người nào làm tốt sẽ được trời thương, ai ăn ở không tốt sẽ nhận kết quả đắng. Nên thôi, tôi cũng không dám phán xét hay ý kiến gì về những vấn đề này.
Phận làm nghệ sĩ, đọc những tin tức gần đây tôi thấy buồn lắm chứ. Đôi khi vì những phán xét vội vàng rồi họ tự quy chụp “mọi nghệ sĩ đều thế”. Làm nghề này là “làm dâu trăm họ” mà nên cũng đành phải chịu thôi. Trước những luồng tin không liên quan đến mình, tôi chọn im lặng.
- Vấn đề nghệ sĩ làm từ thiện đang gây khá nhiều tranh cãi, từng đứng ra kêu gọi giúp đỡ nghệ sĩ Hoàng Lan, Phi Phụng có gặp khó khăn gì cho công tác từ thiện?
Gần đây vấn đề từ thiện của nghệ sĩ bị bàn tán khá nhiều nên chúng tôi cũng không dám ý kiến. Cứ hở một chút sẽ bị bảo nghệ sĩ làm từ thiện để PR, làm từ thiện để đánh bóng tên tuổi còn không bị nghi ngờ trục lợi. Đứng ở khía cạnh nghệ sĩ như tôi cũng mệt mỏi và phiền lòng lắm chứ. Sau nhiều chuyện xảy ra, tôi cứ chấp niệm, mình cứ làm việc của mình “trời biết, đất biết”, chỉ cần mình không thấy hổ thẹn với lương tâm là được.
Ngoài kia vẫn còn nhiều hoàn cảnh khó khăn và nhiều người có tấm lòng nhân ái. Lần nghệ sĩ Hoàng Lan trở bệnh, tôi cũng chỉ giúp trong khả năng của mình nhưng khi tôi đứng ra kêu gọi lại được các anh em nghệ sĩ quan tâm, hỗ trợ rất nhiều. Nhờ vậy mà chị Hoàng Lan cũng phần nào trang trải thời gian qua.
Nhưng khi đứng ra kêu gọi rồi thì mới thấy khó, trong thời gian ngắn mà mọi người đã góp hơn 100 triệu. Thấy số tiền nhiều quá, tôi cũng lo nên nhờ con rể đóng tài khoản lại. Số tiền quyên góp lần ấy cũng gần 150 triệu, nó nhiều hơn dự kiến của tôi. Tôi lại không rành việc chứng từ nên cẩn thận dặn dò con rể phải kê khai lại kỹ càng, người góp 20 – 50.000 đồng cũng ghi chú cẩn thận. Không may lại có gì phiền lòng lắm.
- Cô cùng các đồng nghiệp có lập một quỹ từ thiện “Thương đời gạo chợ nước sông”, hiện tại chương trình hoạt động như thế nào?
Chúng tôi gồm các nghệ sĩ (Phương Dung, Thụy Mười, Diễm Hương, Năm Chà) lập quỹ "Thương đời gạo chợ nước sông" nhằm giúp đỡ những nghệ sĩ lớn tuổi, có hoàn cảnh khó khăn. Mỗi tháng chúng tôi sẽ trích một phần tiền kiếm được từ kênh youtube để làm từ thiện. Tuy chỉ là số tiền nhỏ nhưng là cách để chúng tôi muốn hỗ trợ những nghệ sĩ đáng kính đã cống hiến cho nghệ thuật.
Hôm trước, tôi được một người bạn hứa sẽ giới thiệu cho bạn bè ở Mỹ để biết và ủng hộ về quỹ từ thiện này. Rồi bỗng nhiên, chúng tôi bị vạ lây, họ thẳng thừng phán xét: “Nghệ sĩ bây giờ toàn là bọn lừa đảo, từng chơi với nhóm đó nữa”. Nghe những điều đó khiến tôi vô cùng bức xúc. Tôi không hiểu sao lại đánh đồng chúng tôi như thế, chúng tôi chỉ là một tổ chức nhỏ muốn giúp đỡ vài hoàn cảnh khó khăn. Họ thương thì giúp đỡ, còn không thì thôi chứ sao phải buông lời nặng nề như thế.
Tôi cũng không dư giả gì mấy, chỉ giúp trong khả năng thôi. Nghe những lời đó tôi cũng buồn lắm. Sau vụ này, tôi cũng rút kinh nghiệm, những ai thương, ai quý thì họ ủng hộ, còn không thì cũng thôi.
- Ở tuổi 64, Phi Phụng có cảm thấy hài lòng về cuộc sống và sự nghiệp?
Hiện giờ tôi cũng không mong mỏi nhiều hơn, tôi cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại. Các con cũng đều trưởng thành và có sự nghiệp. Chồng tôi là một người hiền lành, các con cũng hiếu thảo nên gia đình lúc nào cũng vui vẻ.
Đến thời điểm hiện tại chỉ mong được cuộc sống được “mưa thuận, gió hòa”, dịch bệnh mau qua để mọi người trở lại cuộc sống bình an. Mỗi ngày đọc tin tức, tôi thấy hoang mang khi toàn tin tức buồn: dịch bệnh, lũ lụt rồi đến tệ nạn,...Nên mong sẽ sớm có phương pháp điều trị COVID-19 để mọi người trở lại cuộc sống bình thường.
Nguồn: TH&PL