Cuộc sống bình thường mới đã bắt đầu, Gen Z đã làm gì trong ngày đầu tiên trở lại?
Đã qua rồi khoảng thời gian chấp hành Chỉ thị 16 với thông điệp "ai ở đâu, ở yên đó", sáng ngày 1/10, ngày đầu tiên TP.HCM bước vào trạng thái bình thường mới trở lại sau khoảng thời gian gần 4 tháng "chôn chân".
Giới trẻ bắt đầu "xê dịch" và trở lại trạng thái mới với công việc, học tập và những món ăn, thức uống thân quen trước kia. Tất cả đều cảm thấy phấn khởi khi TP.HCM nới lỏng lệnh giãn cách, nhưng vẫn mang tâm lý lo ngại nguy cơ lây nhiễm Covid-19. Cùng lắng nghe tâm sự của Gen Z trong ngày đầu tiên của bình thường mới như thế nào nhé!
Ngày đầu trở lại văn phòng: lạc đường, quên tên đồng nghiệp, quên mật khẩu máy tính...
Phạm Minh Hiền (1998), một nhân viên văn phòng làm việc tại Sài Gòn đã kể về ngày đầu trở lại văn phòng của mình với nhiều thực tại "không như mơ". Mang tâm lý chưa thực sự sẵn sàng cho ngày trở lại, Minh Hiền đã phải đối diện với nhiều câu chuyện "dở khóc dở cười" trong ngày đầu "tái hòa nhập cộng đồng".
"Thật ra là mình chưa có chuẩn bị gì cho việc đi làm lại, lúc nghe thông tin 1/10 thành phố dở chốt mình còn vui nữa. Sau đó lướt Facebook một hồi thấy fanpage công ty thông báo 1/10 hoạt động trở lại... tự nhiên mình tuột mood! Kiểu ở nhà thì chán nhưng nghĩ đến cảnh đi làm lại tự nhiên mệt ngang và làm biếng hẳn ra.
3 tháng trời ở nhà ngủ tới 11, 12h trưa… đùng cái kêu đi làm lại, 5h sáng đã phải dậy để tự chuẩn bị đồ ăn mang lên văn phòng. Nhưng mà cũng vui vì đã 3 tháng trời rồi mới được ra đường tái hòa nhập cộng đồng. Trong lúc chạy xe vui quá lo ngắm trời ngắm đất thì mình đã đi lạc lúc nào không hay.
Chuyện là công ty mình ở ngay cầu Sài Gòn, quẹo phải là tới… nhưng tự nhiên đi đến cầu Sài Gòn mình lại đi thẳng luôn tới Hàng Xanh, xong còn chưa biết là mình đi lạc đường nữa! Mém tí nữa là quẹo vào Điện Biên Phủ, may là sực nhớ ra công ty ở phía ngược lại nên mình mới vội đánh một cái vòng… xém tí nữa trễ giờ làm.
Lúc bước vô tới công ty, gặp anh chị bạn bè đồng nghiệp ai cũng chào hỏi hào hứng và nhớ tên mình. Còn mình thì gần như quên tên 70% đồng nghiệp… đến nỗi mình còn phải lén nhìn xuống bảng tên của họ để chào lại. Quên tên đồng nghiệp đã đành, mình còn quên cả mật khẩu máy tính… phải nhập tới 8 lần mới vào được.
Vì điều kiện đi làm lại phải được tiêm 2 mũi vaccine, nên phòng ban của mình chỉ có mình đi làm lại. Vì vậy mà bao nhiêu việc tồn đọng trong suốt 3 tháng qua là chỉ có mình gánh hết. Mình làm việc mà không kịp nhìn tới điện thoại nữa, mới một ngày làm việc tại văn phòng mà mình có cảm tưởng như một năm trôi qua.
Nói chung là lười biếng thật, không muốn đi làm chút nào nhưng phải vì cơm áo gạo tiền thôi. Bây giờ mình sẽ ráng quay lại cuộc sống healthy, ăn ngủ đúng giờ hơn. Mình cũng mong Sài Gòn sẽ mau khỏe lại nhé!
Vẫn lo vì dịch còn ở đó!
Kiều Anh (2000), một sinh viên năm cuối đồng thời cũng là một nhân viên văn phòng tại Sài Gòn đã kể rằng:
Ngày đầu tiên thành phố mở cửa trở lại, mình vì tính chất công việc cũng đã ra đường. Hôm nay đường có phần đông đúc hơn so với những tháng qua, ai cũng vui và nô nức, hào hứng cho ngày trở lại cuộc sống bình thường mới như bây giờ.
Dù mọi thứ diễn ra cũng không hẳn "bình thường tuyệt đối", ví dụ như việc mua đồ ăn, thức uống cũng phải xếp hàng dài và đứng giãn cách ra 2m và nhiều nơi cũng phải khai báo y tế cẩn thận. Nhưng nói chung mình cảm thấy tâm trạng mọi người đã vui hơn trong suốt 3 tháng ủ rũ vừa qua.
Thấy mọi người vui thì mình cũng vui nhưng lại rất lo vì dịch vẫn còn đó, mình không biết mọi thứ đã thực sự an toàn hay chưa nên mỗi người phải cẩn trọng hơn trong việc bảo vệ bản thân mình. Hôm nay mình cũng đã tự thưởng cho bản thân một ly coffee của một brand mà mình thích, 4 tháng rồi mình mới mua được dù phải chờ đợi khá lâu nhưng mình mãn nguyện.
Trở lại và mở cửa, mình sắp đi làm, giờ thì mình cũng bắt đầu chuẩn bị cho khoảng thời gian mới sắp đến, thay đổi nhịp sống và củng cố mọi thứ lại để kịp thích nghi và bắt đầu bình thường mới thôi!
Ngồi ở nhà nhưng vẫn cảm nhận được nhịp sống Sài Gòn trở lại!
Tương tự như bao bạn trẻ khác, bạn Phương Thảo (1999), một nhân viên văn phòng tại Sài Gòn đã làm việc tại nhà suốt mấy tháng qua đã chia sẻ rằng:
"Sáng sớm này mình không ra đường, một phần cũng vì lo vì dịch bệnh vẫn còn. Nhưng có một điều mình cảm nhận rất rõ là ngồi ở nhà nhưng vẫn lắng nghe được nhịp sống của Sài Gòn trước đây. Tiếng xe máy đặc trưng ồn ã khắp nơi. Âm thanh đó đã thôi thúc mình bước ra đường chiều nay.
Tác hại của việc quá lâu chỉ ở nhà, đó là mình hình như đã "tạm quên" cách chạy xe máy! Cụ thể là mình quên cách bật xi nhan lúc quẹo hay băng qua đường làm mém xíu nữa thì...
Mình ra đường chủ yếu để đi mua thức ăn cho bé hamster và đi mua trà sữa cho mình! Mấy tháng qua tự nấu uống cho đỡ thèm nhưng thật sự không ngon bằng hàng quán bán. Đi ra đường rồi mình mới cảm nhận được rằng thành phố đã sống lại, gần nhà mình hàng quán đã mở bán lại hết từ tiệm vàng đến quán bánh mì heo quay. Đặc biệt là cô bán bún bò đã hết hàng từ rất sớm và dĩ nhiên là mình không mua được. Nên đành hẹn cô vào ngày mai.
Hôm nay mình có đi ngang Quận 3, thấy mọi người xếp hàng dài để nhận hỗ trợ, trên tay ai cũng có một triệu rưỡi... nhìn mà ấm lòng. Mình tin vào sự hồi sinh lần này của thành phố, chỉ cần mỗi người thận trọng một tí là Sài Gòn sẽ thực sự khỏe lại thôi dù là sống chung với dịch!"
Nguồn: TH&PL