Độc thân có thật sự rất buồn, cô đơn không khi nhiều người lại chọn những cách độc thân đầy thú vị, cuộc sống đa sắc màu.
Để tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện của người thân tôi.
Tôi có một người cô trẻ bên ngoại, năm nay 36 tuổi, còn độc thân. Lúc còn trẻ cũng yêu đương mấy lần, nhưng đều chia tay cả. Nhiều năm trôi qua như vậy, không thấy cô yêu đương với ai nữa. Người cô này hành xử tương đối cảm tính, có thể dùng cụm từ “phóng khoáng bất kham “ để hình dung.
Cô lúc trước là một giáo viên cấp 2, bởi vì có bóng ma tâm lý với giáo viên, nên lúc còn nhỏ tôi rất ít thân cận với cô. Mãi cho đến hai năm trước về quê ăn tết, ở trong nhà người người tới lui đều là ôm con ôm cháu, chỉ có tôi và cô hai người không gia không thất, trốn trong phòng ngủ chơi game. Đấy là lần đầu tiên tôi biết được, thì ra cô cũng biết chơi Liên minh huyền thoại, kỹ thuật còn rất khá. Cũng vì lần đó mà chúng tôi thân thiết với nhau hơn.
Mấy năm trước cô đã nghỉ việc, tự mình mở một cửa hàng hoa, thường ngày ở trong đó bày biện hoa lá, cô nói mình rất thích hoa. Cũng chẳng rõ cửa hàng đó có thực sự kiếm ra tiền hay không, cô cũng rất thường xuyên ra ngoài du lịch. Những lúc rảnh rỗi khác, cô sẽ luyện viết chữ, còn dạy cho tôi viết thư pháp. Cô nói, mặc dù hiện tại không còn thường xuyên viết chữ, nhưng lúc cần dùng đến, một người biết viết chữ đẹp sẽ rất tạo thiện cảm.
Cô chưa từng nói cô không yêu đương hay không kết hôn là vì người cũ, đến cả diễn biến tình cảm cũng không đả động, cả ngày đều là hihi haha. Mặc dù đã 36 tuổi rồi, nhưng dáng vẻ bên ngoài của cô trông vẫn rất trẻ trung.
Có 1 hôm tôi hỏi cô, tại sao cô không yêu đương?
Cô không trực tiếp nói nguyên nhân cho tôi biết, mà lại kể cho tôi nghe 1 câu chuyện. Cô nói, lúc học cấp 3, có 1 lần cả lớp cùng nhau đi công viên giải trí bên bờ biển vui chơi. Tất cả mọi người hẹn trước với nhau 3 giờ chiều sẽ tập hợp, sau đó giải tán mỗi người mỗi hướng mà đi chơi. Cô vẫn nhớ, hôm đó thời tiết rất nóng, cô cùng với mấy bạn học có chơi được một số trò chơi, cũng có xếp hàng một số trò chơi nhưng vì hàng quá dài nên đã bỏ cuộc giữa chừng, sau đó đi bộ men theo bờ biển, tìm một chỗ ngồi xuống ăn kem. Cứ như vậy, đã đến giờ tập hợp. Mọi người trò chuyện với nhau, cô mới biết, những bạn học khác đã đi chơi tàu lượn siêu tốc, đu quay khổng lồ... đều là những trò chơi hoặc địa điểm cô chưa được nhìn thấy.
Tâm trạng cô lúc ấy như thế nào nhỉ? Chính là vô cùng kinh ngạc, cùng là một công viên trò chơi, cùng một thời gian, thế nhưng tại sao mỗi người lại có trải nghiệm hoàn toàn không giống nhau?
Cô nói, cuộc đời này đều nắm một tấm vé vào cửa như những người khác, cô không muốn mình phải có điều gì nuối tiếc. Lời người khác nói là ở miệng người, còn ngày tháng này là chính mình tự trải qua.
Điều mà chúng ta thật sự cần để ý, chẳng qua cũng chỉ có mấy người bên cạnh. Không cần vì ánh nhìn của người khác mà làm những chuyện bản thân không muốn làm, hãy tận lực mà trải nghiệm, đi ngắm nhìn nhiều nơi.
Lúc đó nghe cô nói xong những lời này, từ đó về sau cuộc đời tôi cảm giác chính là một công viên trò chơi đã định sẵn giờ đóng cửa, người đến người đi nhiều như vậy, không ai có đặc quyền hơn ai: Tất cả chúng ta đều có cùng một tấm vé vào cửa, đều có cùng một khoảng thời gian như bao người khác. Tôi muốn dùng tấm vé này thật tốt, tôi muốn trân trọng tất thảy hành trình không còn trở lại được nữa này, nhìn ngắm thật nhiều thứ mình còn chưa biết tới.
Tôi nghĩ, đời này cô trẻ có lẽ sẽ không kết hôn, trừ phi cô thật sự gặp được người cô cảm thấy là đúng. Trong mắt người nhà và người trong thôn, cô là một người phụ nữ thất bại, nhưng từ gương mặt tràn đầy nụ cười của cô, tôi biết, cuộc đời này của cô, cho tới trước mắt, đều rất vui vẻ.
Năm nay tôi về quê, bà ngoại nắm tay tôi nói, con lại gầy đi rồi. Những con cháu khác bà đều không lo lắng, chỉ có con là không cách nào yên tâm được. Tôi mấy lần khuyên bà sớm về phòng nghỉ ngơi, bà đều không chịu đi, cứ nắm chặt lấy tay tôi. Tay của bà ngoại thô ráp sần sùi, nhưng rất ấm áp. Mỗi lần sau khi bà khuyên tôi kết hôn không thành, ngày tiếp theo cô trẻ đều bị mắng, bà nói, lớn không nên thân, nhỏ liền học theo. Tôi và cô trẻ đối mắt nhìn nhau trộm cười, thế nhưng quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ bà ngoại buồn bã, quay người đi, hai mắt đều thấy cay cay.
Tới đây bạn có thể hiểu rõ, tại sao kết hôn có vẻ là con đường bắt buộc phải qua của đời người. Hôn nhân không phải vạn năng, nhưng nó quả thực là một lối đi đơn giản, một cách sống ít nhiễu sự nhất.
Có những người tương đối may mắn, vào độ tuổi thích hợp gặp được người thích hợp, cả đời đều trải qua cùng người đó. Còn có những người, thực chất là đại đa số người, vốn không tìm được người thích hợp với mình, nhưng vẫn chọn lựa hôn nhân. Tất nhiên tiền đề cho sự lựa chọn mơ hồ này là bạn cũng đủ may mắn, không gặp phải người quá tồi.
Thế nhưng trên thế giới này còn có một nhóm người chính là không cam lòng chịu thua, cho dù phải đối mặt với "đao quang kiếm ảnh", cũng muốn chờ đợi một kết hợp hoàn mĩ có thể sau cùng cũng không xuất hiện.
Tôi biết có thể bạn áp lực rất lớn, có thể là gia đình, có thể là xã hội, bản thân bạn cũng rất cô độc. Thế nhưng sinh ra là người, một đời này trải qua như thế nào, con đường này đi ra sao, đều là lựa chọn của bạn.
Trên thế giới này chỉ có hai loại thành công, một loại chính là, có thể dựa theo mình thích mà trải qua một đời, còn một loại khác, có thể không cần phải dựa theo những gì mình không thích mà trải qua một đời. Vậy thì, bạn có đáp án của riêng mình chưa?
Nguồn ảnh: Internet
Nguồn: TH&PL